Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 835: Viết Lại Rõ Ràng

"Tại sao lại ấp a ấp úng như vậy?"
Tống Du cười nói với chủ khách điếm, sau đó hắn vươn tay vào trong ngực, lúc đưa tay ra, trên tay hắn đã cầm một tờ giấy.
"Có phải ông chủ muốn thứ này không?"
"Cái này. . ."
Chủ quán sững sờ đưa tay ra nhận lấy.
Giấy chỉ là giấy bình thường, hắn lật tờ giấy lên, mở ra xem, bên trên toàn là chữ.
Đây chính là công thức làm nước om.
Không viết kể lể dài dòng, cũng không có "chi, hồ, giả, dã", thích hợp nhất cho những người không học hành nhiều đọc. Lúc này, hắn chỉ cần lướt sơ qua một lượt là có thể đọc hiểu. Công thức phối nguyên liệu được viết rất dụng tâm, tỉ mỉ, bao gồm mỗi loại nguyên liệu nên sử dụng bao nhiêu, cần có những kỹ thuật gì, nên chú ý những điều gì, nên bảo quản nước om ra sao, sử dụng lại ra sao, chọn thịt gì thích thích hợp nhất... tất cả đều được viết lại rất rõ ràng bằng lời văn đơn giản nhất, rõ ràng nhất.
"Bên trong công thức này có không ít hương liệu, cũng may không có những vật chỉ có ở thiên giới như long tiên hương, long não hương. Mặc dù giá cả của chúng không rẻ, tuy nhiên nếu chủ quán có thể đem bán cho những nhà giàu sang, có lẽ cũng có thể kiếm không ít tiền."
"Cái này. . ."
Chủ quán sững sờ nhìn về phía đạo sĩ.
"Đa tạ Trăm Ma và gà béo của ông chủ, cũng đa tạ sự chăm sóc của ông chủ suốt hai tháng vừa qua."
Đạo nhân chỉ mỉm cười nói với hắn,
"Có lẽ công thức này đáng tiền, tuy nhiên thứ không đáng tiền nhất chính là phương thức, dù gì ta cũng sẽ nhét nó vào lại trong ngực mang theo nó quay về đạo quan. Ông chủ cũng không cần nhiều lời, nếu như ngươi có thể khiến cho món ăn này trở nên nổi tiếng, truyền khắp sông núi nam bắc, khiến cho sau này, lúc ta muốn ăn nó cũng không cần phải tự nấu nữa, đã là giúp ta một đại ân."
"Đa tạ tiên sinh."
"Cáo từ."
Tống Du thấy túi ống đã được đặt lên lưng ngựa, gà cũng đã cột chắc chắn, thế là hắn hành lễ với chủ khách điếm, sau đó rời đi.
Chủ khách điếm vẫn cầm lấy tờ giấy, cúi đầu xuống xem, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn liếc nhìn mấy bóng người rồi dõi mắt nhìn theo, đứng ở cửa đưa mắt nhìn bọn họ hắn rời đi.
Con ngựa Tảo Hồng kia giống như có linh tính, nó không chỉ không bị buộc dây cương, thậm chí không cần đạo nhân mở miệng, nó cũng vẫn biết mình nên làm gì. Mèo Tam Hoa vẫn bước từng bước nhỏ đi theo bên cạnh đạo sĩ, chỉ là thỉnh thoảng nó lại quay đầu nhìn chủ khách điếm một cái, ánh mắt kia của nó rõ ràng giống hệt như ánh mắt của tiểu nữ đồng.
"Soạt..."
Một con chim én lướt qua trên bầu trời.
Chủ quán cầm tờ giấy, đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Bây giờ đã là tháng hai, việc kinh doanh của trà lâu bên cạnh còn hiu quạnh hơn năm ngoái rất nhiều. Tuy nhiên vẫn có thể thoải mái ăn thịt cá. Bình thường cho dù là cháo loãng không khác gì nước trắng cũng vẫn có thể cho vào mồm. Thuyết thư tiên sinh vẫn vào trong trà lâu thuyết thư, kể vài câu chuyện thần tiên yêu ma quỷ quái, giúp người nghe tiêu khiển, giọng nói của hắn cũng truyền tới bên tai chủ khách điếm.
Chỉ là lúc chủ khách điếm nghe thấy, hắn lại có một suy nghĩ...
Hai tháng gần đây, dường như mỗi ngày, đạo sĩ ở trong nhà mình đều mang con mèo tới trà lâu bên cạnh nghe kể chuyện. Thế nhưng chỉ e cho dù là khách nhân bàn bên cạnh hay thuyết thư tiên sinh ở trên đài đều không một ai biết rằng, một đạo sĩ cao nhân biết pháp thuật đang sống sờ sờ và hai con yêu quái đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bọn hắn.
Nếu hắn kể lại chuyện này cho thuyết thư tiên sinh, hoặc tìm người viết lại chuyện này, chỉ e đó cũng là một kỳ ngộ diệu kỳ không kém gì so với những câu chuyện kia.
Hắn lại quay trở về phòng mình, nhìn kỹ tờ công thức.
Dù sao, hắn cũng là người mở khách điếm, còn là khách điểm duy nhất ở trong thành Mặc Trúc này. Chưa nói tới chuyện giàu có hay không, nhưng vẫn có kiến thức.
Hắn nhận ra được hết tất cả hương liệu bên trên tờ giấy, nhưng chỉ có duy nhất một thứ là "quả ớt" nghe rất lạ. Khoảng thời gian này, hắn cũng đã nhìn thấy tiên sinh sử dụng thứ này, nói rằng đó là thứ do một thần tiên ở phía Nam là Yến Tiên mang tới. Ở phía Nam, đã có rất nhiều người bắt đầu trồng loại cây này, còn có người mang ra phương Bắc bán, nhưng nói tóm lại cũng vẫn rất hiếm.
Làm thế nào để mua được thứ này đã trở thành một câu hỏi khó khiến hắn băn khoăn.
Sự băn khoăn này kéo dài mãi cho đến khi hắn đi lên lầu. Lúc hắn sắp xếp lại căn phòng của tiên sinh, hắn chợt nhìn thấy một chậu cây có thân hình không cao ở trên bệ cửa sổ. Cái cây đung đưa theo gió, bên trên còn đơm chiếc lồng đèn nhỏ màu đỏ, trông rất đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận