Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 980: Thay Đổi

"Không dám không dám."
"Tiểu nhân cáo lui..."
Mấy tên quỷ sai thi lễ rời đi.
Quốc sư lại cùng Tống Du nhìn nhau, khẽ mỉm cười, lúc này mới trịnh trọng thi lễ:
"Bái kiến đạo hữu."
Nói rồi duy trì lễ tiết, cúi thấp người, mặt hướng về con mèo đang ngồi trên mặt đất:
"Bái kiến Tam Hoa nương nương."
"Bái kiến quốc sư."
"Meo meo..."
Tống Du và Tam Hoa nương nương đều đáp lại.
"Đạo hữu chẳng thay đổi chút nào, một chút cũng không."
Quốc sư ngẩng đầu nhìn về phía Tống Du, nhìn theo ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc mà tên lính cầm bên cạnh, không kìm được xúc động.
"Quốc sư đã có sợi tóc bạc rồi."
Tống Du cũng nương theo ánh sáng, híp mắt nhìn về phía quốc sư, giống như một vị hoàng đế trong triều, trong ba bốn năm vừa qua, quốc sư đã già đi rất nhiều, tuy không già như vị hoàng đế năm đó, nhưng cũng giống như đã trải qua bảy, tám năm.
Lần trước gặp, hắn vẫn là một đạo sĩ độ trung niên.
Nhưng bây giờ, hắn đã già đi nhiều.
Mà trước đây hồi kinh, lần đầu gặp hoàng đế, hoàng đế và Tống Du cũng có cảm xúc như vậy ngay từ lần gặp đầu tiên.
"Ôi trời..."
Quốc sư trưởng thở dài, lắc đầu:
"Ngay cả núi xanh cũng phải già đi, huống chi là con người."
Những tia nắng bình minh phía sau sáng thêm vài phần, phản chiếu rõ ràng ngọn núi gần như không có cỏ mọc. Không chỉ một ngọn núi mà những ngọn núi xung quanh cũng tương tự, dường như chúng đã già đi. Những lời nói này của quốc sư quả thật có phần khó hiểu.
Quốc sư tươi cười thẳng thắn, làm cử chỉ mời, sau đó nhẹ nhàng đi về phía ngọn núi kia, tên lính bên cạnh nhất thời cũng đi theo.
"Âm phủ sắp thành, trước đây mấy ngàn mấy vạn năm cũng chưa từng có tiền lệ, bần đạo cũng không biết nên xây dựng như thế nào. Vì vậy, bần đạo đã tạo ra một bản mẫu của quỷ thành, phiền đọa hữu xem giúp có chỗ nào không ổn."
"Tại hạ cũng chỉ là tới mở mang kiến thức."
Tống Du cùng ngựa đỏ thẫm phía sau, mèo con bước đi theo hắn, cả ba cùng nhau tiến vào bên trong.
Đầu tiên, họ phải đi qua vòng canh gác ngoài cùng của quân đội.
Long Uy quân cũng là tinh binh cường tướng, bảo vệ khắp các cửa ngõ của Ngang Châu. Mặc dù không giống như quân đội ở biên giới phía bắc chiến tranh liên miên, sát khí trùng trùng, nhưng họ cũng đều là những chàng trai khỏe mạnh ở độ tuổi hai mươi, thân thể cường tráng, lại quanh năm luyện võ công. Mỗi người canh gác đều mặc áo giáp, eo ngang trường đao, tay cầm trường mâu, trên người đeo túi cung tên, áo giáo và binh khí đều sáng loáng, phản chiếu dưới ánh đuốc, trông vô cùng mạnh mẽ. Chỉ dựa vào mắt thường thật sự khó có thể phân biệt được độ mạnh yếu giữa họ với quân đội phương bắc kia.
Nếu không phải là những chàng trai trẻ tuổi thì không được.
Nơi đây âm khí quá nặng, tuy là ở bên ngoài, nhưng nếu không phải người trẻ tuổi khí huyết tràn đầy, sợ rằng bọn họ không thể chịu đựng nổi.
Đại Yến đi theo con đường tinh binh, quân thường bị không nhiều lắm, có loạn thế thiên hạ, chỉ riêng một phương thế lực kéo ra quân đội cũng nhiều hơn cả Đại Yến, nhưng chiến lực hai bên cũng không thể hòa làm một.
Nếu dân chúng lạc vào đây, có lẽ sẽ bị dọa đến mất trí.
Ngoại những binh sĩ này, trong quân doanh còn thỉnh thoảng có thể thấy được một ít tăng lữ, đạo nhân, cao nhân dân gian, có lẽ là người tu hành, kỳ nhân dị sĩ mà quốc sư mang tới từ Tụ Tiên Phủ ở Trường Kinh đưa qua.
Khi đi vào bên trong, thì còn có âm binh trông coi.
Có thể nói là phòng bị vô cùng chặt chẽ, kiểm soát ngặt nghèo.
"..."
Trong lòng Tống Du không khỏi có chút nặng nề.
Ban đầu khi giao nhiệm vụ cho quỷ thư sinh kia tới đây điều tra, trước khi bắt đầu đó chỉ cho phép lấy một cốc trà quỷ báo đáp, ở một nơi được kiểm soát chặt chẽ, có lẽ hắn đã trà trộn vào được. Lúc ấy không biết hắn đã có gặp bao nhiêu gian nan, chỉ thấy con quỷ thư sinh kia hình như không có hình dáng ma quỷ, giờ hắn tự mình đến nơi này, mới biết khó khăn như nào.
Một con quỷ trộm cắp cũng có thể có lòng trung thực và nghị lực như vậy, con người mới thực sự là phức tạp nhất.
Không biết từ lúc nào, trên mặt đất đã sớm không mọc cỏ.
Dù có cây cỏ thì cũng là cây cỏ héo.
Nếu tìm kĩ thì quả thực có thể tìm thấy một loại cỏ.
Cỏ có năm lá, năm lá tụ thành một vòng tròn, hoa văn trên vòng tròn giống như một khuôn mặt người.
Chính là Quỷ Diện Thảo.
Ban đầu, nếu không tìm được Quỷ Diện Thảo ở chợ quỷ Trường Kinh, Tống Du cũng không biết chuyện ở Nghiệp Sơn, tuy nói sau đó quốc sư rất nhanh liền tới hắn, chủ động nói lên mưu đồ của hắn ở quỷ thành, nhưng thực sự Tống Du cũng không chắc chắn hắn ta có biết về chuyện Quỷ Diện Thảo từ trước hay không, nhất định không gạt được hắn, hoặc là hắn biết được chuyện Qủy Diện Thảo ở thành phố quỷ, lúc này mới tới chơi.
Bầu trời ngày càng càng sáng dần.
"Nơi đây rất nặng âm khí."
Tống Du nhìn chung quanh.
"Thực sự là như vậy. Cũng may Tư quận vốn hẻo lánh, Ẩn Nam lại càng hẻo lánh, đến Nghiệp Sơn, là vùng đất hoang vắng, đây cũng là một trong những lý do bần đạo chọn xây dựng Quỷ thành ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận