Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 924: Hành Tẩu Phương Bắc

"Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là nói với các ngươi một tiếng, nghe nói Thái thần y đã trở về Ngang Châu. Khoảng gian trước, hắn đi khám bệnh từ thiện ở huyện Đông Hoà, không biết hắn đi bằng cách nào, ta tính toán thời gian, nếu như hắn hồi kinh, lúc này có lẽ đó về tới núi Bắc Khâm, ta chuẩn bị đi tìm hắn."
Ngô nữ hiệp nói.
"Buổi chiều hôm nay sẽ lên đường, thúc roi cưỡi khoái mã, đi sớm về sớm, ta không chờ nổi nữa."
"Chiều nay sẽ đi à?"
"Đúng vậy."
Ngô nữ hiệp trả lời.
"Chủ yếu là không biết liệu có thể gặp được hắn hay không, nếu như tìm được, ta hỏi hắn, cũng chưa chắc hắn có nói hay không, cho nên phải đi sớm mới thoả."
Ánh mắt Tống Du liếc sang con mèo ở trên bàn.
Tam Hoa nương nương càng ngày càng giống một tiểu hài tử.
Giống như lúc nãy, mặc dù nó đã dậy, nhưng lại không muốn dậy, giống như những tiểu hài tử nằm ở trong nhà nghe trưởng bối vui vẻ trò chuyện với những thân thích khác ngoài phòng khách, nó đã ngủ dậy nhưng lại không muốn đi ra ngoài, mãi cho đến khi thân thích đã ra về, người quen của mình tới, nó lập tức trở nên tỉnh táo.
Tống Du suy nghĩ một lát rồi nói.
"Không biết nữ hiệp đã biết chưa, thực ra lúc ta và Tam Hoa nương nương hành tẩu phương Bắc, khi đi tới Hoà Châu đã từng nhìn thấy phong thái của Thái thần y, có một đoạn duyên phận, cũng xem như là cố nhân. Lần này nữ hiệp đi trước, nếu như có thể thuận lợi gặp được Thái thần y, hãy giúp ta hỏi thăm hắn một tiếng, nói với hắn, năm sau ta định sẽ tới bái phỏng hắn."
"Hì! Ngươi muốn giúp ta à?"
"Cố nhân với nhau nên làm như vậy."
"Vậy thì không cần, hắn muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi. Dù sao ta cũng chỉ thiếu một lời xác định cuối cùng, thực tế, cho dù có nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn hay không, ta gần như cũng đã điều tra ra rõ ràng."
"Vẫn mong nữ hiệp giúp ta chuyển lời một câu, năm sau ta sẽ tới bái phỏng hắn, tránh cho tới lúc đó, ta lại phải đi một chuyến tốn công vô ích."
"Cũng được, ta hỏi xong sẽ chuyển lời giúp ngươi."
"Đa tạ."
Tống Du nói lời cảm tạ nàng, cũng không nhiều lời nữa.
Thực ra Tống Du không biết nhiều chuyện của nàng, chỉ nghe nói trước kia phụ thân nàng đã từng làm tới chức lại bộ thượng thư, kết quả bị kẻ gian hãm hại, cả nhà đều bị giết. Thế là nàng điều tra suốt 5 năm ở Trường Kinh, muốn điều tra rõ ràng kẻ nào đã hãm hại cả nhà mình. Khi đó, Thái thần y vẫn đang mở y quán khám bệnh trong kinh thành, được rất nhiều quan lại quyền quý mời tới làm thượng khách, có lẽ hắn biết được đôi chút gì đó.
Sau khi điều tra rõ ràng, khả năng cao nàng sẽ rời khỏi kinh thành.
"Vậy ngươi có học chữ nữa không?"
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu lên nhìn nàng, sững sờ hỏi.
"Đương nhiên có học, ta mới mua hai quyển sách, định sẽ mang theo, khi nào rãnh sẽ lấy ra đọc."
Ngô nữ hiệp nói.
"Sau này, nếu như vẫn còn gặp lại Tam Hoa lão sư, ta sẽ thỉnh giáo ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng trả lời không được."
"Chắc chắn sẽ không như vậy!"
"Thế thì tốt."
"Vậy việc trừ tà diệt ma của Tam Hoa nương nương thì sao?"
"Không phải đã làm việc với nha môn rồi à? Đâu cần ta phải giới thiệu việc làm cho ngươi nữa."
"Đúng vậy..."
"Huống chi ta cũng không có cách nào giới thiệu cho ngươi được nữa, mấy ngày trước, lão hữu ở Võ Đức Ti của ta đã bị ban chết. Nghe nói là bị hoàng tử chém. Mẹ ơi, đám người này tự xưng là cao quý lại không coi tính mạng của người khác ra gì."
Ngô nữ hiệp tức giận bất bình.
Trong cơn tức giận, nàng cũng không muốn nói chuyện, bèn phất tay với đạo sĩ, sau đó lại chắp tay với con mèo, đi thẳng ra ngoài.
Ngựa Hoàng Tông làm bạn với nàng nhiều năm đang chờ ở bên ngoài.
"Có lẽ ta vẫn sẽ quay về một chuyến."
Ngô nữ hiệp nói một câu, sau đó dắt ngựa rời đi.
Chỉ còn lại đạo sĩ và con mèo ở trong phòng.
Con mèo ngoảnh đầu sang nhìn đạo sĩ, đạo sĩ khẽ vuốt lông trên lưng con mèo, một người một mèo đối mặt nhau, đạo sĩ im lặng không biết đang suy nghĩ điều gì, hồi lâu cũng không nói chuyện. ...
"Đạo sĩ, khi nào thì khai xuân?"
Giọng nói của con mèo làm gián đoạn suy nghĩ của đạo sĩ, đạo sĩ cúi đầu xuống đối mặt với đôi mắt lấp lánh như hổ phách của nó.
"Vẫn còn một tháng nữa."
"Một tháng!"
"Sao thế?"
"Chúng ta lại phải rời khỏi Trường Kinh à?"
"Đúng vậy."
"Có phải sau này sẽ không còn gặp lại nàng nữa đúng không?"
Lúc nói chuyện, mèo Tam Hoa ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, rõ ràng đang nói tới Ngô nữ hiệp vừa mới rời đi.
"Giống như Thư mỗ vậy."
"Có thể phải mất rất nhiều năm nữa mới gặp lại nhau."
"Đúng vậy..."
"Tam Hoa nương nương luyến tiếc nàng à?"
"Ồ..."
Mèo Tam Hoa ngoảnh đầu sang nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt của nó vô cùng xinh đẹp, bên trong có nghi ngờ cũng có suy nghĩ, nhưng cũng vẫn rất đơn thuần. Một lúc sau, nó mới nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận