Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 410: Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa

"Không dám nói như vậy."
Đạo sĩ trả lời.
"Tại hạ chỉ là một đạo sĩ, đạo sĩ có cách nhìn thiên hạ riêng của đạo sĩ, bệ hạ có cách nhìn thiên hạ riêng của bệ hạ, há có thể giống nhau?"
"Ha ha ha! Lời của tiên sinh rất hay!"
"Không dám, không dám..."
"Nghe nói tiên sinh đã từng tu hành ở núi Vân Đỉnh, một đêm bằng với một năm, quả là điều kỳ diệu của tiên nhân."
"Đó chỉ là trùng hợp."
"Ồ?"
"Núi Vân Đỉnh linh vận dày đặc, hơn nữa còn có bút tích tiền nhân để lại, lúc tại hạ đến đó, tiếp xúc với linh vận, gửi hồn vào trời, mới có được một đêm bằng một năm kỳ diệu như vậy."
Tống Du cúi đầu nói.
"Trong chuyện này, thiên thời địa lợi nhân hoà không thể thiếu yếu tố nào, tại hạ chẳng qua cũng chỉ là một phần trong đó."
"Đạo sĩ quá khiêm tốn rồi."
Quốc sư nói.
"Trẫm sớm đã nghe nói trên núi Vân Đỉnh có thần tiên, mặc dù trẫm đã phái người tới tìm, nhưng vẫn không tìm được, nên mới cho rằng đó chỉ là lời đồn đại, thì ra, ha ha, núi Vân Đỉnh cũng đang chờ thần tiên giống như trẫm."
"Không dám, không dám. ."
"Trầm còn nghe nói, phía bắc Việt Châu có một nơi mọc đầy cây ngô đồng xanh tốt, cây nào cũng đều là cổ thụ, cao vút tới mây, có người từng nhìn thấy phượng hoàng ở nơi này, nó đứng chải lông trên cây ngô đồng, không biết tiên sinh có biết đến chuyện này chăng?"
"Tại hạ chỉ mới xuống núi mấy năm, chỉ mới đi qua được 5 châu, chưa từng đi tới Việt Châu, chưa từng biết tới."
"Phục Long Quan cũng không ghi chép lại?"
"Bệ hạ có điều không biết, mặc dù các đời truyền nhân của Phục Long Quan ta hành tẩu thiên hạ, nhưng trước giờ không hề ghi lại những chuyện mắt thấy tai nghe khi hành tẩu thiên hạ."
"Ồ? Hà cớ gì lại như vậy?"
"Thuận tiện cho mỗi đời truyền nhân khi nhìn thấy nhân gian đều là nhân gian ở trong mắt mình."
"Kỳ diệu thay."
Hoàng đế không khỏi vỗ tay mà cười, sau đó lại có hơi nghi ngờ.
"Trẫm cũng đã từng phái người tới phía bắc Việt Châu tìm kiếm, quả thực đã nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn cây ngô đồng rợp trời, nhưng không hề nhìn thấy phượng hoàng, cũng không biết trẫm không có duyên với nó hay đây chẳng qua chỉ là lời đồn đại của người đời, trẫm còn cho rằng có thể tìm được đáp án trong lời của tiên sinh."
"Khiến bệ hạ thất vọng rồi."
"Trẫm nghe đồn rằng, uống máu huyết của phượng hoàng sẽ có thể trường sinh, không biết lời này là thật hay giả?"
"Trường sinh nào dễ tìm kiếm như vậy?"
"Vậy phần lớn chính là giả rồi."
"..."
Tống Du lúc mày mới rảnh rỗi nếm thử các món ăn.
Phần lớn những món ăn này đều được chế biến phức tạp, trừ phải nguyên vị ra, còn phải phức tạp để hiện rõ thân phận cung đình, không mấy thích hợp với thổ nhưỡng nơi này, cũng hầu như không hề nhìn thấy ở bên ngoài. Tống Du cũng chưa từng nghe thấy tên của những món ăn này. Có một số món, khi cho vào miệng nếm thử còn có thể đoán ra sơ lược dùng nguyên liệu gì, chế biến ra sao, có một số món hoàn toàn không thể đoán ra đó là món gì, nấu bằng cách nào.
Không có món nào khó ăn cả, tất cả đều rất ngon.
Ít nhất cũng xứng với hai chữ "thanh đạm."
Thực ra cũng không có nhiều món trông đặc biệt vượt trội mấy cả.
Dù sao tuổi tác của hoàng đế cũng đã lớn, ăn uống thanh đạm, những món ăn này còn phải chú trọng tới kiểu dáng, có món còn phải chú trọng tới may mắn trong huyền học, tên gọi phải hay, chứ không phải chỉ để ý tới hương vị.
Bữa cơm này, hoàng đế không hề hỏi tới những chuyện chính sự, chỉ nói chuyện trường sinh, nói về quỷ thần, nói về những chuyện lạ trong thiên hạ.
Như vậy cũng tốt, ít ra đối với Tống Du mà nói là chuyện rất tốt.
Tống Du hoàn toàn không phải lương thần hiền sĩ, hắn không am hiểu chuyện chính sự, nếu hỏi hắn những điều này, hắn cũng rất khó đưa ra câu trả lời hay, ngược lại chỉ nói những chuyện vặt vãnh như vậy, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái.
Cũng không nhắc tới chuyện của phủ thái uý lúc trước.
Theo nguyên tắc trò chuyện của người bình thường, đạo sĩ phải để tâm tới mặt mũi của hoàng đế, cho dù là giả vờ giả vịt cũng phải nhận tội trước, sau đó hoàng đế sẽ đứng lên ra vẻ không sao cả. Hoặc là hoàng đế sẽ thể hiện sự rộng lượng của bản thân, lo lắng vì đạo sĩ đã bị người mạo phạm ở Trường Kinh, thể hiện sự hổ thẹn của bản thân vì cai trị không nghiêm, đạo sĩ lại giả vờ mình rất sợ hãi, bỏ qua chuyện này.
Tuy nhiên cả hai bên đều không làm như vậy.
Thậm chí còn không nhắc tới dù chỉ một câu.
Còn về quốc sư và Trần tướng quân, quốc sư thỉnh thoảng lại phụ họa mấy câu, phần lớn thời gian Trần Tử Nghị tướng quân đều giữ im lặng, giống như chỉ để làm nền, chỉ khi lúc nghe thấy những chuyện mình cảm thấy có hứng thú, hắn mới liếc nhìn Tống Du một cái.
Mãi cho tới khi đêm dần khuya, bên ngoài cung đình, ánh sao đã phủ rợp trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận