Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 473: Giấc Mơ Của Tam Hoa

Đạo sĩ men theo bóng tối mà đi xuống lầu.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hắt vào bên trong gian phòng.
Mới vừa xuống dưới lầu, đạo sĩ liền nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn quay đầu nhìn lại -
Tam Hoa mơ mơ màng màng cũng đi theo hắn từ trên cầu thang xuống, bước chân cũng mơ màng, không hề có chút tinh thần nào.
Đạo sĩ đứng lại, cô cũng đứng lại theo.
Đạo sĩ nhìn cô, cô cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tam Hoa nương nương định làm gì vậy?"
"Đạo sĩ, ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đi nhà xí."
"Ồ..."
"Sao Tam Hoa nương nương lại đi theo ta?"
"Nhanh lên đi..."
Tam Hoa hai mắt nhắm nghiền, nói chuyện cũng mơ mơ màng màng, cũng khuyên giải hắn:
"Tam Hoa nương nương phải đi ngủ."
"..."
Vẻ mặt đạo sĩ lúc này có chút khó hiểu.
Sau khi đi vệ sinh xong hắn nhanh chóng quay lại.
Tam Hoa hoàn toàn không nhận ra sự sự bất đắc dĩ của hắn, với dáng vẻ mệt ỏi, cô cùng hắn quay trở lại phòng, vừa cùng hắn nói vài câu.
"Đạo sĩ."
"Ừm..."
"Hôm nay là lập thu sao?"
"Hôm nay đại thử."
"Vậy còn bao lâu nữa mới đến lập thu?"
"Lúc trước ta có nói qua với Tam Hoa nương nương rồi đấy, khoảng ba mươi ngày nữa, Tam Hoa nương nương biết rõ ba mươi ngày là bao lâu mà."
"Ồ..."
Tam Hoa không nói thêm gì nữa.
Tam Hoa là một con mèo thông minh, cô tự biết ba mươi ngày độ khoảng bao lâu, vốn dĩ là biết nhưng vẫn muốn hỏi.
Tam Hoa nằm trên giường, tuy chiếu trúc có chút lạnh lẽo, cái gối đầu thì nhồi đầy vỏ lúa, dù không mềm mại nhưng cũng rất thoải mái.
Tam Hoa không bò lên bụng hắn nữa, mà bò đến bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm hắn nói:
"Đạo sĩ."
"Ừm..."
"Tam Hoa hình như vừa mới nằm mơ."
"Mơ thấy gì?"
Tam Hoa chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, cô giống như tỉnh táo hơn lúc trước một chút, trong đêm tối mở to mắt nhìn hắn nhưng cô không nói gì.
Đạo sĩ quay đầu về phía cô, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Đêm hôm khuya khoắt, vài vệt sáng chiếu qua cửa sổ. Dưới ánh trăng heo hắt, cô chỉ thấy một màn đêm tối om, hai người đối diện nhau, nhưng cô không hề trả lời hắn.
"Tam Hoa nương nương không muốn nói sao?"
"Muốn nói!"
"Vậy nói đi."
"Không nói!"
"Vậy thì không nói."
"Ừ..."
"Ngủ đi."
"Ừ..."
"Ngày mai chúng ta đi dạo trong tranh nhé?"
"Trong bức tranh nào?"
"Còn bức tranh nào vào đây cơ chứ?"
"Đi vào bên trong bức tranh."
"Ta muốn vào đó xem thử."
"Ừ..."
"Ngủ đi."
Đạo sĩ xoay người, nhắm hai mắt lại.
Tam Hoa ở trong đêm tối mở to mắt, tròn bóng lấp lánh, thức đêm đối với một con mèo mà nói là một chuyện rất bình thường.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đạo sĩ nấu một bát cháo, thêm vào đó hai quả trứng gà.
Tam Hoa nương nương rất thích ăn trứng, đặc biệt là lòng đỏ trứng, vừa hay rất hợp với người thích ăn lòng trắng nhưng không thích lòng đỏ như Tống Du. Mỗi người một phần, ai nấy đều rất vui vẻ.
Ăn xong điểm tâm, hắn dọn dẹp nồi niêu bát đũa, sau đó cùng Tam Hoa đi lên trên lầu, đứng ở trước bức họa kia.
Bức tranh trước mặt vẫn không có sự thay đổi nhiều so với trước đây.
Bãi lau sậy như tấm thảm trải sàn , ở giữa có một con đường nhỏ, thông tới Thương Sơn phương xa như tường trời, thôn trang dưới chân núi, những khói xanh, thôn trang cùng bãi lau sậy, còn có rất nhiều ruộng đất hình khối, giống như là ô vuông trên bàn cờ, xanh vàng không đồng nhất, nhưng so với lần đầu tới thì cũng có chút khác biệt.
Bên cạnh đó cũng có sự thay đổi lớn, đó là đàn chim nhạn bay trên không trung và đàn bò trên đồng cỏ xanh.
Khung cảnh trên bức tranh này như thay đổi sau mỗi lần mở ra rồi đóng lại. Bên cạnh đó, vào lúc hoàng hôn, nếu không có ai chú ý đếm sự thay đổi này một lần, khi không có ai chú ý, cảnh sắc sẽ biển đổi một lần, nếu có người ngắm nhìn thì sẽ không có sự thay đổi nào cả.
Điều đáng nói là, trên đỉnh bức tranh còn đề một chữ.
Chữ viết không đẹp lắm, nhưng cũng được coi là tinh tế.
"Kẻ trộm bị cụt tay một năm."
Nói đến dạo gần đây, có mấy lần kẻ trộm giang hồ đến chơi.
Ở trong thành họ không dám tụ tập gây sự, như vậy sẽ không thoát khỏi cấm quân, ai cũng chạy không thoát. Họ cũng không dám công khai tới tìm đạo sĩ, liền thường là lúc đạo sĩ ra ngoài hoặc là đêm hôm khuya khoắt tới chơi, nhưng đạo sĩ cũng muốn cảnh cáo họ, hắn còn nhờ Tam Hoa nương nương viết vài chữ, coi như là để nhắc nhở đạo tặc đến trộm tranh.
Nếu họ không nghe lời nhắc nhở, tự ý đụng vào, không chỉ không lấy được bức tranh mà còn bị thương, cánh tay còn không thể điều khiển được. Cho nên rất nhiều người giang hồ sau khi đến đều vội vàng chạy đi, lúc nhảy cửa sổ thậm chí rơi xuống đất đều đứng không vững.
Mấy ngày nay người đến cũng dần dần ít đi.
Đạo sĩ nhìn chằm chằm vào bức tranh, dù thời gian đã qua lâu như vậy nhưng linh vận huyền diệu trong đó vẫn khiến hắn thán phục.
Không biết khi đi vào sẽ như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận