Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 875: Vẫn Còn Ở Kinh Thành

Tống Du cảm thấy góc độ này của hắn cũng rất thú vị.
"Xin hỏi Thành Hoàng đại nhân, có biết nữ tử giang hồ sống bên cạnh rời đi từ khi nào không?"
"Chỉ e đã 2,3 tháng."
" Vãn Giang cô nương của Hạc Tiên Lâu còn ở đây không?"
"Hình như vẫn còn ở kinh thành."
"Vẫn còn ở kinh thành à..."
"Đúng vậy..."
Mặc dù Thành Hoàng đại nhân không biết tại sao vị tiên sinh này lại cảm thấy ngạc nhiên vì Vãn Giang cô nương kia vẫn còn ở lại Trường Kinh, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
Đêm khuya trò chuyện hồi lâu, Thành Hoàng mới cáo từ.
"Hai bức tranh của tiên sinh vẫn còn ở trong miếu của tiểu thần, đã cất giữ thỏa đáng cho tiên sinh, nếu tiên sinh muốn lấy về, tiểu thần sẽ trả lại cho tiên sinh."
"Mấy ngày nữa ta sẽ lên miếu bái phỏng."
"Cũng được."
Thành Hoàng đứng dậy, hành lễ với hắn, lúc này mới mang 2 phụ quan ra ngoài rời đi, thi lễ với hắn sau đó biến mất trong màn đêm.
Tiểu nữ đồng quay đầu nhìn sang đạo sĩ.
"Đóng cửa đi."
"Được!"
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa được đóng lại.
Đạo sĩ cất bước đi đến cầu thang, tiểu nữ đồng thì ngẩng đầu nhìn sang hắn, tri kỷ chờ hắn lên lầu, mới thổi tắt ngọn đèn, biến thành con mèo nhanh chóng chạy theo sau.
Về Trường Kinh, ngẫm lại còn có không ít ít việc phải làm.
Chỉ là hắn có không ít cố nhân ở Trường Kinh cố nhân, hồ yêu từng mời hắn cùng đi du sông và nói lời tiễn biệt hắn, Du Tri Châu từng tặng thăm và chăn lông dê cho hắn, Lưu quận trưởng có ấn tượng không tệ đã từng gặp lại ở Hòa Châu, không biết Thái thần y đã trở từ phương Bắc trở về hay chưa, nhưng dù sao hắn cũng phải đi tới núi Bắc Khâm một chuyến, nếu quốc sư đã hồi kinh, hoặc Hoàng Đế biết được hắn đã quay về, có lẽ cũng sẽ tới bái phỏng hắn hoặc hạ chỉ mời hắn vào cung.
Tuy nhiên theo như lời của Trần tướng quân, với tính cách lười biếng của Tống Du, sau khi đi mấy vạn dặm trở lại kinh thành, hắn chắc chắn sẽ muốn nghỉ ngơi mấy ngày, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền nằm lên trên giường ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, hắn mở mắt ra xem, Tam Hoa nương nương đã mở cửa sổ ra, bầu trời xanh thăm thẳm hiện ra ở bên ngoài cửa sổ, mấy đám mây tung bay, một con chim én đứng rỉa lông trên bệ cửa sổ, cây liễu ở bên ngoài chỉ còn lại cành, ánh nắng xuyên vào trong phòng, mọi thứ ở trong phòng đều sạch sẽ, phản chiếu trên gỗ.
Tâm trạng của đạo sĩ lập tức tốt lên.
Phong cảnh tươi đẹp, trong lòng thoải mái. ...
"Đạo sĩ, hôm nay ông ngủ dậy thật trễ."
"Hiếm khi cảm thấy yên tâm."
"Hiếm khi cảm thấy yên tâm -"
"Giỏi bắt chước."
"Giỏi bắt chước -"
Mèo Tam Hoa còn nói thêm một câu, sau đó mới nói tiếp.
"Ông có muốn lau mặt không? Tam Hoa nương nương sẽ đi lấy nước cho ông, nhưng trong nhà không có nước, phải bỏ tiền ra mua hoặc qua cái giếng bên kia gánh nước."
"Không cần vội."
"Vậy ông có muốn ăn sáng không? Tam Hoa nương nương sẽ đi mua màn thầu cho ông."
"Cũng không vội."
"Cũng không vội - "
"Tam Hoa nương nương hãy biến thành hình người đi."
"Biến thành hình người..."
Còn mèo vừa nói theo, vừa nghi ngờ nhìn hắn, sau đó nó lập tức nhảy từ trên bàn xuống, khi tiếp đất liền biến thành hình dáng nữ đồng.
"Cởi giày ra đứng ở bên này."
"Ồ!"
Tam Hoa nương nương nhìn theo hướng hắn chỉ, lập tức nhìn thấy bức tường ván gỗ ngăn cách với nhà bên cạnh, trên tường còn có vết móc đã từng treo tranh và dấu khắc đạo sĩ đã khắc xuống.
Tiểu nữ đồng lập tức hiểu ra, nó liền vẫy chân để giày tự động bay đi, sau đó giẫm đôi chân trần lên tấm ván gỗ lạnh buốt, đi tới đứng dựa lưng vào tường.
Ngay lập tức, nó cố gắng đứng thẳng sóng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như muốn kéo dài cơ thể của mình ra. Ánh mắt của nó đồng thời lặng lẽ liếc nhìn đạo sĩ.
"Tam Hoa nương nương không được kiễng chân."
"Tam Hoa nương nương không kiễng chân."
"Tam Hoa nương nương nói dối."
"Không có..."
Tiểu nữ đồng xoay người cúi đầu xuống xem.
"Nó tự mình kiễng."
"Đặt xuống đi."
"Nó không nghe theo lời Tam Hoa nương nương."
"..."
"Á, nó đã tự mình đặt xuống!"
"Có thể là nó nghe được lời nói của chúng ta."
Đạo nhân vừa nói chuyện vừa cong chân lại, duy trì chiều cao tương đương với nó, ánh mắt nhìn thẳng vào đỉnh đầu nó... Mặc dù đây là một chuyện rất đơn giản, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc, cẩn thận.
Vết khắc vào ba năm trước đã không còn nhìn thấy nữa, bị phần đầu của Tam Hoa nương nương cản lại.
"Ông đo cho chuẩn!"
"Cao bao nhiều thì đo bấy nhiêu."
"Đo cho chuẩn!"
"..."
Đạo sĩ dời tay khỏi đỉnh đầu của nó, động tác của hắn cẩn thận từng li từng tí, vạch 1 vạch rất nhỏ ở trên tường, trên tường liền có thêm 1 vết khắc.
"Xong rồi."
"!"
Tiểu nữ đồng lập tức bước chân trần đi lên phía trước hai bước, quay người nhìn lại.
Trên tường bất ngờ có 2 vết khắc một cao một thấp.
Tống Du đưa tay lên, so sánh một cái.
Khoảng cách giữa 2 vết khắc bằng 1 tấm thiệp nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận