Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 228: Tiên Sinh

"Ngươi rất thích?"
"Đúng vậy."
" À..."
Mèo Tam Hoa rơi vào trầm tư.
"Vậy thì được rồi."
Mèo con rung đùi đắc ý đi trở về.
Trên đỉnh đầu đầy sao trời, ánh sáng đom đóm bay múa trong đêm, giống như là vì sao bay lên rơi xuống. Không biết là nhờ ánh sao hay ánh huỳnh quang mà hắn có thể miễn cưỡng thấy con đường bên cạnh hồ, đi dọc theo con đường này về phía trước, dần dần thấy một mảnh đèn dầu đang tụ tập ở chỗ đậu bên bến đò.
Tiếng chuông ngựa vừa mới đến gần, đã có tiếng nước vang lên.
Có một vị nhà đò tuổi trung niên bước lên bờ, cầm đèn trên thuyền theo để chiếu sáng, đi tới trước mặt hắn, giơ cao đèn lên.
"Là một vị tiên sinh à?"
"Đúng thế."
"Tiên sinh muốn đi đến phía dưới núi Vân Đỉnh?"
"Đúng vậy."
"Hiện tại đã muộn rồi, đến sáng mai mới có thể ngồi thuyền qua đó được."
Nhà đò nói:
"Có điều, nếu tiên sinh chịu tăng thêm chút tiền thì đêm nay có thể ở luôn trên thuyền, tiểu nhân còn có thể đưa tiên sinh ra giữa hồ."
"Buổi tối đi ra giữa hồ làm gì?"
"Tiên sinh có điều không biết rồi, hồ Kính Đảo của chúng ta trơn nhẵn như gương, dù có gió thổi qua thì cũng rất ít khi nhấc lên cuộn sóng, rất nhiều khách quý cảm thấy thần kỳ, cũng rất thích thú, cho nên dù là buổi sáng hay buổi chiều, ban ngày hay là đêm tối thì vẫn có rất nhiều người thuê thuyền đi ra giữa hồ chơi, mỗi lúc lại có một phong cảnh đặc sắc."
"Vậy những ánh đèn ở giữa hồ..."
"Đều là khách ra hồ chơi!"
"Ngươi có thể chở ngựa được không?"
"Ây da, thật xin lỗi, lúc này không có thuyền cho phép ngựa đi lên, ở chỗ chúng ta chỉ có thuyền vỏ dưa, thuyền ô bồng nhỏ thôi."
"Vậy ta có thể thuê thuyền nhà ngươi đi đến giữa hồ ngủ một đêm, ngày mai lại trở về được không?"
"Đương nhiên là được, nhưng con ngựa này phải để ở đâu?"
"Để nó ở lại trên bờ là được."
"Chỉ sợ bị mất thôi!"
"Không đâu."
"Tuy tiên sinh chỉ đi đến giữa hồ rồi sáng mai trở về, nhưng nếu tính ra thì cũng mất một chuyến, chỉ riêng chuyện đi đến giữa hồ đã mất một canh giờ, hơn nữa muộn thế này e rằng không có người muốn đi thuyền chung..."
Nhà đò nghĩ ngợi, nói:
"Tiểu nhân cũng không thể thách giá một vị tiên sinh được, vậy ta thu tiên sinh năm mươi văn tiền thôi."
"Được."
Nhà đò kéo thuyền qua đây, trơ mắt thấy vị tiên sinh này kéo túi ống trên lưng ngựa xuống, lại còn nói chuyện với con ngựa, bảo nó ở lại bên hồ chờ hắn một đêm, có thể tùy ý ăn cỏ, mà con ngựa này cũng có linh tính, sau khi tiên sinh nói thật sự bước đi, chuông trên cổ nó kêu leng keng leng keng, quả là thần kỳ.
Sau đó vị tiên sinh này bước lên trên thuyền, còn mang theo một con mèo.
"Đi thôi nhà đò."
"Được!"
Mái chèo chống đẩy, thuyền rời khỏi mạn.
Trong tiếng gió lại có thêm tiếng nước.
Lúc này đêm đã tối sầm xuống, thật sự rất khó phân biệt bên trên là trời hay bên dưới mới là trời, bởi vì trên trời có ráng màu, trong hồ cũng có ráng màu, bầu trời đầy sao, trong hồ cũng đầy sao, chỉ là chiếc thuyền ô bồng này từ từ lướt qua trên mặt hồ, làm ánh sao phía dưới nhíu lại.
Tống Du ngồi ở đầu thuyền, lẳng lặng nghe gió đêm thổi, thưởng thức cảnh ban đêm, còn câu được câu không nói chuyện phiếm với nhà đò.
Hắn biết được trong hồ này có thần linh, mới có thể giữ cho mặt hồ không bị gió thổi cuốn lên, phẳng lặng như gương. Lại biết trong hồ có 791 tòa đảo nhỏ, đa phần là rất nhỏ, nếu ban ngày tới xem thì giống như bích thủy ngàn đảo. Còn biết được xung quanh hồ có đến hơn một trăm thôn trang lớn nhỏ, phần lớn là thờ phụng thần ếch, bởi vì bọn họ cảm thấy nó làm mùa xuân sống lại, hơn nữa còn sinh nhiều trứng nhiều con, là loài may mắn.
"Đến giữa hồ rồi."
"Nhà đò đã vất vả rồi."
"Đâu có đâu có..."
Tống Du mơ hồ có thể thấy được những con thuyền khác ở giữa hồ, có chiếc còn để đèn, có chiếc đã tắt đi, còn có con thuyền đang đốt lò than bên trong, không biết là nướng hoặc nấu cái gì. Con thuyền cách hắn gần nhất cũng là chiếc náo nhiệt nhất, bên trong truyền ra tiếng tỳ bà và tiếng tiêu, cùng với âm thanh uống rượu hò reo cả mọi người, không biết là danh sĩ phong lưu đến từ đâu, ở chỗ này uống rượu mua vui, cực kỳ sung sướng.
Trong hồ mát mẻ, lòng hắn cũng yên lặng.
Dần dần, toàn bộ ngọn đèn trên mặt hồ tắt hết đi, chỉ còn lại tấm kính của hồ Kính Đảo phản chiếu ngân hà lộng lẫy, gió thổi thuyền động, tạo ra gợn sóng trên mặt hồ, lúc này nó mới giống như một mảnh hồ.
Tống Du vẫn ngồi ở đầu thuyền như cũ, ngắm nhìn ngân hà.
Mèo nhỏ ngồi cạnh hắn, ngó đông ngó tây.
Có làm thần tiên hay không, dường như cũng không còn quan trọng nữa. ...
Tống Du ngồi khoang chân dưới mái hiên, lặng lẽ cảm nhận không khí của hồ Kính Đảo, cảm nhận cái cảm giác mát dịu của màn đêm tối nay.
Có thứ gì đó mờ mờ ảo ảo đang tới gần.
Là nguyện lực của con người.
Tống Du không hề có ý định bước đi trên con đường Thần đạo, chưa từng nhận được nguyện lực này, đương nhiên không biết được nguyện lực này từ đâu mà đến, vậy nên vẫn cứ như cũ xua tay để chúng tự tan biến đi.
Thấm thoát, trời cũng đã sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận