Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 244: Tam Hoa Miêu Thông Minh Tuyệt Đỉnh

Rốt cuộc thế giới này là gì?
Dường như hắn càng tìm hiểu sâu hơn.
Lại giống như càng thêm mê mang.
Mèo Tam Hoa đột ngột túm lấy tay hắn.
Lúc này đạo nhân mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn nó, suy nghĩ một chút vẫn lựa chọn buông tha những trăn trở trong đầu, nhỏ giọng hỏi nó:
"Ngày mai lại là lập thu rồi, ngươi muốn ăn cái gì?"
"A?"
"Hử?"
Tam Hoa Miêu nằm nghiêng ngẩng đầu lên, nó liếc mắt nhìn chủ thuyền, thấy chủ thuyền ngủ ngon mới nhìn hắn, nhỏ giọng đáp:
"Không phải ta đã ăn trước đó rồi sao?"
"Nhưng mai lại là năm mới nữa nha."
"Nghe không hiểu."
"Năm mới sắp đến rồi."
"Ông nói dối, một năm nào có ngắn như vậy."
"Là thật đấy."
"Một năm thật sự ngắn như vậy đấy!"
"Không phải một năm ngắn, là chúng ta ở trên núi hơn một năm qua, thời gian trên núi luôn nhanh hơn một chút so với những nơi khác."
Tống Du đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, cảm nhận kết cấu lông và nhiệt độ cơ thể của nó, con mèo nhỏ vẫn chưa rõ ràng lắm về các khái niệm thời gian, nhưng nó sống trên thế gian này vốn không có bao nhiêu vướng bận, cũng không có bao nhiêu dây mơ rễ má đến những người khác, nói mình trì hoãn nó một năm nghe còn hợp lí hơn.
"Thời gian trong núi phải trôi qua nhanh hơn một chút sao?"
"Thỉnh thoảng sẽ như vậy."
"Vậy sau này nếu chúng ta sẽ lên núi nhiều hơn, có phải ta có thể đón Lập Thu nhanh hơn không? Ngươi cũng có thể đón Xuân Phân sớm hơn!"
"Ngươi còn nhớ rõ Xuân Phân à."
"Phải!"
"Tam Hoa Miêu thông minh tuyệt đỉnh, lại có trí nhớ siêu phàm, đến tại hạ cũng phải bội phục."
Tống Du mỉm cười nói.
"Nhưng không phải mọi ngọn núi được giống nhau, cũng không phải lúc nào cũng đi được."
"Vậy ngọn núi nào thì có thể? Khi nào thì chúng ta đi được?"
"Có thể gặp nhưng không thể cầu."
"Nghe không hiểu."
"Ngươi biết trước kia mình bao nhiêu tuổi không?"
"Không biết."
"Ngày mai ngươi sẽ lớn thêm một tuổi, sang năm lại lớn thêm một tuổi nữa."
"Vậy là bao nhiêu tuổi?"
"Không biết."
"Ông không thông minh gì cả."
"Ngươi cũng vậy mà."
Tam Hoa Miêu giương đầu nhìn chằm chằm đạo nhân, đạo nhân cũng cúi đầu nhìn chằm chằm nó, một người một mèo đều không lên tiếng.
Gió đẩy thuyền trôi, mọi thứ đều thật êm đềm.
Một lát sau trong khoang thuyền mới vang lên tiếng Tam Hoa Miêu:
"Tảng đá ta nhặt được trên núi vẫn còn đó sao?"
"Vẫn còn đó."
Tống Du trả lời xong, mới hỏi:
"Ngươi nhặt đá để làm gì thế?"
"Những người đến dạo chơi tại những ngọn núi nổi tiếng đều sẽ nhặt một viên đá từ núi và mang nó trở lại, nghe nói làm vậy có thể xua đuổi tà ma."
Tuy giọng nói của Tam Hoa Miêu nhỏ, nhưng lúc bắt chước giọng điệu người khác lại giống y như đúc.
"Nhưng ta là thần mèo, thần mèo không cần đến đá để xua đuổi tà ma, bản thân thần mèo có thể xua đuổi tà ma, ta cảm thấy nó thú vị mới mang về cất vào bộ sưu tập."
"Là như vậy ư...
"Ông nói xem ta nên giấu nó ở đâu?"
"Dạo trước ngươi thường giấu đồ đạc ở những nơi nào?"
"Trên xà nhà của ngôi đền, hoặc chôn trong đất."
"Tốt lắm."
"Mau nói đi!"
"Loại đá này khá nhỏ, ngươi chỉ cần giấu nó trong túi là có thể cất giấu kỹ như một vật trân quý. Cũng có thể đặt nó trong túi vải, vậy thì ngươi có thể thấy nó thường xuyên. Khi biến thành hình người, cũng có thể mang theo bên mình, đây là những cách để cất giữ với một món đồ chơi nhỏ."
Tống Du dừng lại, cười thành tiếng.
"Nhưng ta vẫn còn một ý tưởng khác."
"Ý tưởng gì?"
"Nếu ném nó từ đây xuống, khoảnh khắc nó rơi xuống giữa hồ cũng nói lên khả năng cao ngươi chính là người cuối cùng trên thế giới sờ được đến nó."
"Vậy mèo thì sao?"
"Mèo cũng vậy."
Mèo Tam Hoa chớp mắt nhìn hắn.
"Phốc!"
Một hòn đá rơi xuống nước, mở ra một vài gợn sóng, đồng thời kéo theo bầu trời đầy sao trong hồ đột nhiên tan vỡ.
Ngân hà xa xôi, lại một mùa thu gió vàng sương ngọc mới mở ra. ...
Ngày đêm canh năm là lúc sao sáng chói nhất. Nhưng không hiểu sao bầu trời sao dưới thuyền lại nổi lên từng đợt gợn sóng lăn tăn, sóng lớn đến mức phá hủy tất cả những chấm sao nho nhỏ xung quanh.
Cùng cùng đó một bóng người nổi lên từ trong nước. Chỉ thấy người tới mặc một thân quần áo trắng, cộng thêm dáng người thướt tha nên mặc dù không nhìn rõ dung mạo nhưng cũng biết là đó là một nữ tử. Mặt nước ở dưới chân nàng tựa như đất đai bằng phẳng, nàng đứng trên mặt nước, thò đầu nhìn về phía chiếc thuyền mui đen nhỏ.
Sau một lát, ngay khi nàng chuẩn bị thổi khí vào chiếc thuyền mui đen cũng là lúc những người trong thuyền đã tỉnh dậy.
Tống Du mím môi, híp mắt quay đầu nhìn.
Nữ tử kia dừng động tác chuẩn bị thổi khí, nhưng cũng không tỏ vẻ bối rối, nàng chỉ đứng trên mặt nước, chầm chậm thi lễ với hắn:
"Tôn giá, thiếp thân hữu lễ."
"Lẽ nào túc hạ chính là Kính Thần sao?"
"Đúng vậy."
Tống Du nhìn về phía nữ tử này. Hắn thấy mặt nàng bị chiếc lụa trắng che khuất nên không nhìn rõ mặt mũi, nhưng hiển nhiên thần linh tự có phong thái, dù không thấy chân dung thì nàng cũng không phải người mà những nữ tử nơi thế gian phàm tục có thể so sánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận