Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 510: Tiêu Tiền

"Tốn kém lắm."
"!"
Vẻ mặt của bé gái trở nên ngưng đọng, vội vàng hỏi lại:
"Có thể dùng củi mọc trên cây có hình dạng tương tự được không?"
"E là không được."
"!"
Vẻ mặt của bé gái đột nhiên đông cứng lại.
Lúc này mọi việc xem như hỏng bét rồi, khả năng sở trường nhặt củi của Tam Hoa Miêu xem như vô dụng, thế nhưng bị đẩy đến điểm yếu là tiêu tiền.
"..."
Tống Du lau mặt xong thuận tiện lau tay luôn, sau đó hắn vắt khăn ngay ngắn, quay đầu nhìn nó, nói:
"Có điều tại hạ biết một loại pháp thuật có liên quan đến Hỏa pháp mà Tam Hoa Miêu đang chăm chỉ học tập. Chỉ cần mượn một ít đèn lửa từ Hỏa Dương Chân Quân, chuyên dùng để thắp đèn lồng mà không cần nến và ngọn đèn dầu không cần dầu, như vậy có thể thắp sáng cả đêm rồi."
"Dạy cho Tam Hoa Miêu đi."
"Nhưng Tam Hoa Miêu phải học xong bài thơ kia trước đi đã."
Tống Du vừa lên giường vừa giảng giải cho Tam Hoa Miêu nghe.
"Dù sao, Tam Hoa Miêu cũng phải học xong bài thơ kia trước, Tam Hoa Miêu cũng hiểu rõ nguyên tắc thứ tự đến trước đến sau rồi nhỉ. Nếu bây giờ học loại phép thuật này trước thì sẽ không công bằng đối với bài thơ."
"Thật không công bằng."
"Đúng vậy, nó sẽ buồn lắm."
"!"
Vẻ mặt bé gái lại đông cứng lần nữa, vẻ mặt kiên định.
Trong lúc đó, Tống Du đã nằm trên giường, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
"Đạo sĩ..."
"Hả?"
"Bài thơ đó đọc thế nào?"
"..."
Tống Du có một dự cảm không lành.
Không ngoài dự đoán của hắn-Miêu Nhi ham học hỏi, học tập chăm chỉ suốt đêm và hỏi đi hỏi lại hắn không biết bao nhiêu lần, không dễ dàng gì mới học thuộc lòng bài thơ, sau đó lại nhờ hắn dạy mình viết. Khuyên nó đi ngủ thế nào cũng không được, Tam Hoa Miêu còn nói cho hắn biết, giờ này đêm qua nó còn đang bắt chuột trong phủ của Lăng Tham Quân.
Tống Du không biết mình đã ngủ muộn thế nào. ...
Sáng sớm ngày mai.
Khi Tống Du mở mắt ra, hắn thấy một con mèo Tam Hoa đang nằm bên cạnh, nó hí nửa con mắt, thấy hắn vừa tỉnh dậy liền ngáp một cái, đứng dậy ngay lập tức, lắc đầu cho tinh thần tỉnh táo.
"Tam Hoa Miêu đã học thuộc lòng và cũng có thể viết được bài thơ."
"..."
"Khi nào dạy Tam Hoa Miêu phép thuật?"
"Một lát nữa đi."
"Một lát nữa."
"Hình như bây giờ có vị cố nhân nào đó đang chờ ở tầng dưới. Có thể phiền Tam Hoa Miêu xuống dưới mở cửa, sau đó mời khách vào nhà giúp ta được không?"
Tống Du nói:
"Nói cho khách biết là ta vừa mới tỉnh dậy, rửa mặt trước rồi sẽ xuống."
"Được."
Miêu Nhi nghiêng người và nhảy ra khỏi giường. Hình dáng nhẹ nhàng và đẹp mắt. Khi đáp xuống xuống đất đã biến thành một bé gái đáng yêu.
Tống Du thong thả thay quần áo chỉnh tề, sao có thể mặc quần áo xộc xệch đi tiếp khách được, hắn cũng không thể giữ nguyên khuôn mặt chưa rửa mà đi gặp khách được, thế là hắn xuống lầu rửa mặt, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cửa mở trước mặt và giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ của bé gái.
"Là ngươi sao?"
"Xin hỏi đây là nơi ở của Tống Tiên sư đúng không?"
"Đúng vậy, Tống đạo sĩ."
"Xin hỏi túc hạ là..."
"Ta là Tam Hoa Miêu."
"Hóa ra là Tam Hoa Miêu sao!! Thất kính, thất kính rồi!"
"Ngươi vào đi, nói cho người biết, đạo sĩ vừa mới tỉnh ngủ, ngươi đi rửa mặt trước đi, Tam Hoa Miêu rót cho ngươi một ly nước."
"..."
Cơ bản là lập lại rập khuông theo những lời hắn dặn dò. Tuy nhiên, khi biết Tam Hoa Miêu biết mình phải rót cho khách một cốc nưỡ, Tống Du đã cảm nhận được niềm an ủi nhỏ nhoi.
Sau khi Tống Du rửa mặt xong bước ra ngoài, Thôi Nam Khê đã ngồi ở lầu một, trước mặt hắn có một ly nước, nhưng hắn không dám động tới, ngồi trên băng ghế cũng chỉ dám chuyển động một nửa cái mông. Hắn muốn giữ nguyên ánh nhìn chăm chú về phía trước, nhưng không thể kiềm chế được cứ chuyển mắt sang trái và phải để nhìn bé gái ngồi đối diện, trông bộ dạng cực kỳ mất tự nhiên. Tên thị vệ đi theo phía sau trông cũng gò bó chẳng kém.
Ngược lại, sắc mặt bé gái vẫn bình tĩnh bình thường, ngồi trên băng ghế đung đưa chân, sau khi nó nhận ra người đối diện có gì đó không ổn còn nghi ngờ nhìn sang hắn, sau khi nhận ra hắn tránh ánh mắt của mình, nó càng nhiệt tình hơn, dứt khoát nhìn thẳng trực diện vào hắn không chớp mắt.
"Thôi công."
Cuối cùng Tống Du cũng bước ra ngoài.
"Tiên nhân!"
Thôi Nam Khê lập tức đứng lên, vẻ mặt hưng phấn cùng vui sướng.
"Xin Thôi công đừng gọi ta như vậy."
"Tiên sư!"
"Mời Thôi công ngồi xuống đi."
Tống Du mỉm cười với người nọ, mời hắn ngồi xuống, đồng thời ngồi sang một bên khác.
"Lần trước khi chúng ta từ biệt nhau trên núi Vân Đỉnh, thời gian thấm thoát trôi, không ngờ đã một năm rồi, ta thấy sắc mặt của Thôi công vẫn tốt lắm."
"Nhờ phúc của tiên sư, mọi thứ đều mạnh khỏe."
Thôi Nam Khê vội vàng đáp lại.
"Trước đây Thôi mỗ nghe nói đến sự tích tại phủ Thái úy, ngay lập tức nhận ra vị tiên nhân trong truyền thuyết nọ và tiên sư có chút giống nhau, nhưng ta vẫn chưa thể khẳng định, lúc đó ta muốn tới đây hỏi thăm xem có phải người nọ chính là tiên sư hay không. Nhưng lúc ta cùng Tư Nhạc đến đây thì phát hiện cửa chính nhà tiên sư đã bị khóa, Thôi mỗ cũng hiểu rằng có lẽ tiên sư không muốn bị quấy rầy nên không đến nữa, nhưng không ngờ rằng sẽ có cơ hội thấy bóng dáng của tiên sư tại lễ hội đèn lồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận