Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 836: Cử Động Khác Lạ

Rời khỏi huyện Mặc Trúc, trên đất vẫn còn tuyết.
Tuy nhiên, tuyết không còn dày đặc trắng xóa cả một mảng như lúc mùa đông khắc nghiệt nữa, mặt đất đã xuất hiện, cỏ dại từ năm ngoái cũng đã lộ ra. Trên đường, chỉ những chỗ sâu khuất nắng mới có tuyết tích tụ.
Đạo sĩ đi được nửa ngày, đi được mấy chục dặm.
Hắn tìm một nơi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Con gà mái chủ khách điếm tặng cho hắn đã bị giết thịt sạch sẽ, Trăn Ma cũng được đem ngâm. Lăn lộn cả nửa buổi chiều, tất cả đều được cho vào trong nồi, trở thành một nồi thịt đang sôi sùng sục.
Tam Hoa nương nương biến thành hình người, ngồi xổm một đống. Nó cầm 1 cây củi, nghiêm túc khống chế lửa, thỉnh thoảng lại thò đầu nhìn vào trong nồi, ngửi một cái, suy nghĩ xem có thể thay đổi nguyên liệu chính khi nấu ăn bằng cách này không.
Đạo sĩ thì ngồi xếp bằng ở bên cạnh, cầm cuốn "Dư Địa Kỷ Thắng", suy nghĩ về hành trình tiếp theo.
Triệu Châu rất lớn, trên bản đồ trông rất lớn.
Nếu như chỉ như vậy, có thể người vẽ nên tấm bản đồ này có chút sai lầm, tuy nhiên thiên Triệu Châu cũng đã nói rất rõ, mặc dù số lượng các quận huyện ở Triệu Châu cũng tương đương với những châu khác, tuy nhiên, bởi vì lí do lịch sử, một quận nhỏ hay huyện nhỏ trên địa bàn Triệu Châu đều có diện tích lớn hơn một quận lớn hay huyện lớn ở phía Nam, đó quả thật là rất lớn.
Những ngày sống ở trong thành, lúc đi trà lâu nghe kể chuyện, hắn cũng thường nghe những câu chuyện về Triệu Châu. Đạo sĩ cũng nghe được sơ qua về phong cảnh, con người, giang hồ, yêu ma, còn có cả rất nhiều chùa chiền dâm tà ở đây.
Trong lòng hắn đã có tính toán, hắn bèn đưa tay ra bẻ một mảnh gỗ trong số những cây củi Tam Hoa nương nương nhặt về, cho vào trong lửa đốt, sau khi đốt xong lại rút ra thổi vào một hơi, rồi mài trên đất một cái, thế là đã có một cây bút than củi nhọn hoắc.
Tam Hoa nương nương xoay đầu sang nhìn hắn chằm chằm.
Vẻ mặt giống hệt như lúc nó biến thành mèo.
Lúc nhìn thấy người bên cạnh có cử động khác lạ nào đó, hoặc có hành vi không bình thường, nó liền dời mắt nhìn sang, nhìn chằm chằm, hoặc là nghi ngờ hoặc là suy nghĩ. Tam Hoa nương nương vô cùng thông minh, nhạy cảm hiếu học, nếu cảm thấy hành vi của người khác rất có đạo lí, đáng để học tập, nó sẽ âm thầm ghi nhớ.
Nỗ lực để biến bản thân trở nên lợi hại như đạo sĩ.
"Soạt..."
Đạo sĩ vẽ một đường cong cong lên bản đồ.
Đó chính là hành trình sau này của hắn.
"Sùng sục..."
Hơi nóng kết hợp mùi thơm nồng nặc toả ra từ trong nồi, nước canh bên trong cũng đã trở nên đậm màu, nhìn vào thậm chí đã sánh lại, trong nước canh là miếng thịt gà lớn và từng sợi Trăn Ma.
"Chín rồi..."
Đạo sĩ quăng cuốn sách trong tay sang một bên.
Duỗi tay ra lấy bát và thìa.
"Chín rồi!"
Tam Hoa nương nương cũng lập tức quăng cây củi mà mình lựa chọn tỉ mỉ qua một bên, động tác y hệt như lúc đạo sĩ quăng cuốn sách, sau đó nó cũng cầm cái chén nhỏ của mình lên.
Đồng thời, nó cũng không quên ngẩng đầu lên nói với chim én ở trên cây.
"Chim én, ngươi có ăn không? Để dành cho ngươi một cái cánh gà!"
"Phạch, phạch, phạch..."
Chim én vỗ cánh bay sang một cái cây khác.
"..."
Tam Hoa nương nương không thể hiểu nổi, nó không ngừng hướng ánh mắt ra bên ngoài, tuy nhiên có nồi thịt lớn ở trước mắt nên nó cũng không để ý tới nữa, nó lắc đầu, hai tay cầm cái chén nhỏ để sát vào nồi, đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm đạo sĩ.
Mỗi người một chén thịt gà, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.
Đạo sĩ gắp một tiếng, thổi một cái, sau đó bỏ thịt gà nóng hổi vào trong miệng.
Con gà mái đã sống được vài năm, vị tươi mới khỏi cần phải nói, trăn ma đặc sản địa phương cũng tươi ngon thượng đẳng. Tống Du nấu theo giống phương pháp địa phương, tuy nhiên có cho thêm và chiếc lá quế thơm và bát giác, nước canh sánh lại trở nên sền sệt, đã vậy còn có màu vàng kim óng ánh, long lanh. Một miếng thịt kèm theo nước canh, hương vị kia đến thần tiên còn không bằng.
Đặc biệt là lúc đi dã ngoại trong thời điểm tuyết tan như vậy, cho dù là hương vị hay nhiệt độ cũng đều khiến con người ta hài lòng.
"Phù..."
Tống Du rất muốn ở đây có một chén cơm trắng, hoặc là một nồi mì sợi nước, cho dù là vào sợi bún hấp bên thành nồi cũng được, có thể tưởng tượng ra hương vị tuyệt vời sau khi húp một bụng nước canh no nê ăn kèm với thịt và nấm.
Một miếng thịt đi vào bụng, hắn lại nhìn sang tiểu nữ đồng.
"Tam Hoa nương nương thấy thế nào?"
"Tam Hoa nương nương thấy ngon."
"Ngon là được."
"Tam Hoa nương nương cảm thấy kỳ lạ."
"Sao thế?"
"Hình như Tam Hoa nương nương càng ngày càng thích ăn món ăn của con người."
Một tay tiểu nữ đồng ôm chiếc chén trong ngực, một tay cầm đũa, dừng động tác ăn cơm lại, sau đó nhíu mày, nghiêm túc nói với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận