Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 243: Kết Quả Xấu Nhất

Trên đường đi, hai bên đường dường như vẫn là cảnh vật ngày mùa thu, rồi lại như có gì đó không giống. Tuy cả hai cảm nhận có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Đến lúc này, hai người đã đi rất lâu nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của tùy tùng.
"Hồng Tu à!
Lần này quan nhân buộc phải gọi thành tiếng.
Hai người thương lượng với nhau, cảm thấy có thể là bỏ lỡ nhau nửa đường, cũng có thể là tùy tùng đợi đến tối còn chưa đợi được họ, gọi thế nào cũng không thấy họ đáp lại, lại nhớ tới ban ngày khi họ đi qua dây xích đã kêu lên nên cho rằng họ có thể không đi qua dây xích thuận lợi, mà là ngã xuống sông nên mang theo bọc hành lý dẫn theo con lừa đi xuống núi.
Kết quả xấu nhất là trong lúc tùy tùng đi tìm một nơi để qua đêm và chờ bọn hắn, nào ngờ trên núi có cả thú dữ và trùng độc, chưa kể đến yêu tinh ẩn cư trong núi, hắn không có võ nhân bảo vệ nên trong lúc không để ý đã gặp chuyện không may.
Hy vọng trường hợp đó sẽ không xảy ra.
Đường xuống núi luôn nhanh hơn khi lên núi. Nếu người bình thường đi suốt một ngày như vậy có lẽ chân đã run rẩy từ lâu, nhưng có lẽ tiên đan phát huy công dụng thần kì, cả hai đường không khó chịu chút nào, khó khăn duy nhất chính là không có cơm bỏ bụng, để mặc cái bụng trống rỗng suốt chặng đường.
Đi từ sáng sớm đến hoàng hôn, lúc này đã gần đến bờ hồ. Sau khi chậm chạp đến nơi, việc trước nhất vẫn là chạy đến gần cây lê, cũng không biết mấy quả được nhóm bọn hắn giữ lại trước đó có bị người sau hái sạch hay chưa, nhưng vẫn muốn đi xem, nếu vận khí tốt cũng có thể tạm lấp đầy cái bụng rỗng. Nào ngờ chỉ thấy một cây lê đầy ắp trái, đâu chỉ có mấy quả, e rằng mấy chục quả cũng còn ít.
Hai người trố mắt nhìn nhau, cẩn thận kiểm tra.
Thực sự chính là nơi này, cũng chính ngay tại cây lê này. Chỉ là lúc trước rõ ràng hái lê chỉ còn chừa lại mấy quả, sao lúc này lê lại treo đầy cành rồi? Cành cây bị đạp gãy mới đây thôi, sao vết thương mới đã trở thành vết sẹo cũ rồi?
Bọn hắn không nhịn được mà cùng liên tưởng đến lời tiên sư tặng cho... Liên tưởng đến những truyền thuyết về việc thời gian trên núi trôi qua nhanh hơn.
Lúc này hai người đã cảm thấy hoạng loạn đến tột độ. Gần như chạy suốt một chặng đường dài, khi đến được bến đò, nhân lúc sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối mịt, bèn tìm một chủ thuyền hỏi thăm một lát, đêm nay đã là năm nào.
Chỉ nghe chủ thuyền trả lời họ:
"Minh Đức năm thứ ba."
Lại vội truy hỏi ngày mấy tháng mấy.
Chủ thuyền ước tính:
"Chắc là tuần cuối tháng sáu, gần tháng bảy, cũng sắp đến lập thu rồi nhỉ."
Vừa đúng một năm trôi qua.
Hai người ngẩn ngơ ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng là cỏ cây rậm rạp, bóng núi trùng trùng điệp điệp, thậm chí còn không thể thấy được đỉnh ngọn núi vừa đi xuống? Chưa kể đến vị tiên nhân đã gặp vào buổi sáng, làm sao có thể còn sót lại dấu vết nào?
Hai người ngơ ngác hồi lâu, trong lòng phức tạp khó hiểu.
Sau đó lại hỏi thăm mấy chủ thuyền khác, mới biết năm ngoái tri huyện mới nhậm chức của huyện Thạch Túc trèo lên núi Vân Đỉnh, bảo là muốn tìm kiếm tung tích của tiên nhân, kết quả tùy tùng ở bên kia dây cáp chờ đến ngày thứ ba cũng không thấy người trở về. Tùy tùng hỏi những người khác đi qua dây cáp, nhưng chỉ nghe nói bên kia là nơi tụ tập của rất nhiều dã thú, chó sói hổ báo cũng không hiếm, dẫu cho những người đó đi qua xích sắt nhưng cũng không dám leo lên núi Vân Đỉnh, nếu chủ nhân của hắn không phải ngã xuống giữa chừng, vậy không tránh khỏi bị dã thú tụ tập bên kia ăn tươi nuốt sống. Tùy tùng khóc lóc sướt mướt một lúc cũng đành phải xuống núi một mình, cũng may đường xuống núi thuận lợi, suốt đường cũng không chạm trán dã thú Sơn Quái.
Tri huyện nọ rất nổi tiếng, trong số những người bị ngã chết trên núi Vân Đỉnh một năm nay cũng coi như tương đối nổi tiếng, năm ngoái khi người nhà hắn tới đây cử hành lễ truy điệu, tri huyện huyện Trường Sinh cũng có mặt.
Thôi Nam Khê há miệng, nhưng rồi lại nói nên lời, đành phải nhìn về phía ngọn núi chìm trong màn đêm một lần nữa.
Thanh Tùng xa xôi không có vẻ đẹp...
Thế nhưng trên đời thật sự có tiên nhân. ...
Một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trên hồ Kính Đảo.
Đêm càng về khuya, biển sao treo ngang trên đỉnh đầu, dưới thuyền cũng là bầu trời đầy sao, gió đêm thổi qua khiến thuyền lắc lư, cùng lúc mở ra vòng tròn gợn sóng trên hồ Kính Đảo.
Tiếng ngáy rung trời của chủ thuyền vang lên.
Mèo Tam Hoa cuộn tròn bên cạnh đạo nhân, giống như đang ngủ, lại giống như không.
Đạo nhân thì nhìn về phía mặt hồ trong đêm đen, không nói một lời, trong lòng lẳng lặng suy tư về chuyến tu hành này, lần cảm ngộ này, thời cơ lần này, một năm lưu lạc không mục đích này, còn cả những vấn đề luôn thường trực trong dòng suy nghĩ kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận