Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 395: Cởi Chuông Phải Do Người Buộc Chuông

"Bần đạo ra mắt thái úy. Không biết tại sao thái úy lại gọi bần đạo tới đây vội vàng như vậy, chẳng hay ngài cần bần đạo làm chuyện gì?"
"Tiên sinh, xin hãy cứu con trai ta!"
Lão giả nhanh chóng kể cho hắn nghe chuyện đã xảy ra và thỉnh cầu hắn xóa bỏ lời nguyền đối với đứa con trai duy nhất của mình.
Ân cứu mạng lớn hơn bất cứ điều gì khác, Mục Thọ không chút do dự, lập tức đi tới trước mặt nam tử trẻ tuổi, hắn cẩn thận nhìn kỹ, nhưng dần dần cau mày.
"Như thế nào?"
"Hồi thái úy, bần đạo không hề nhận thấy bất kỳ dấu vết nào của lời nguyền hay đạo pháp từ trên người nha nội."
Mục Thọ nói tiếp.
"Tuy nhiên, trong thiên hạ có những phép thuật luôn thiên biến vạn hóa, và cũng có rất nhiều phép thuật mà bần đạo chưa từng thấy trước đó."
"Vậy phải làm thế nào cho phải?"
"Việc cởi chuông phải do người buộc chuông làm."
Mục Thọ vừa nói, hắn vừa khịt mũi, cau mày và liếc nhìn lão thái úy già, do dự trong lòng, nhưng lại không nói gì.
"Tên đạo nhân đó thật đáng hận, lần đầu tiên ta phái người mang lễ trọng đến cầu cứu, nhưng hắn không chịu phá bỏ lời nguyền. Sau đó ta phái quân lính và cấm quân đến, nhưng bọn họ đều trở về vô ích. Khi Trường Nguyên Tử phát hiện ra, hắn thậm chí còn làm nhục ta một trận, đồng thời ra lệnh cho huyện nha và cấm quân không được hành động thêm nữa, thực sự là bắt nạt người quá đáng..."
"Quốc sư..."
Mục Thọ nheo mắt.
"Không biết tiên sinh có cách nào để cho đạo nhân kia một bài học nhớ đời hay không?"
Lão thái úy nói:
"Ta không yêu cầu lấy mạng hắn, chỉ cần cho hắn biết được thiệt hơn, chỉ cần hắn ngoan ngoãn quay lại hóa giải lời nguyền cho con trai ta là được."
"Thái úy, không biết đạo nhân kia có để lại đồ vật gì ở đây không?"
"Không có."
"Vậy ngài có biết giờ ngày tháng năm sinh hay tên họ của hắn không?"
"Ta chỉ biết họ và tên của hắn, nhưng không biết giờ ngày tháng năm sinh của hắn."
"Vậy thì có hơi rắc rối rồi."
"Có cách nào khác không?"
"Bần đạo có thể làm được nếu trông thấy mặt hắn, tuy nhiên bần đạo không giỏi đấu pháp trực diện với người khác. Nghe thái úy nói thì sợ rằng đạo nhân kia cũng có chút đạo hạnh..."
"Có thể dùng tranh chân dung thay thế được không?"
"Tranh chân dung ư?"
Đạo nhân sửng sốt một chút, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu có thể vẽ giống hệt như khuôn mẫu thì cũng được, nhưng ta e rằng rất khó tìm được một họa sĩ nào như vậy."
"Không dối gạt gì tiên sinh, mấy ngày đầu năm lão hủ đã gặp được một người. Tổ tiên của Đậu Thu Nghiêu hắn chính là Đậu Nhân Gia đại danh đỉnh đỉnh nổi tiếng hơn người, hắn được mệnh danh là người có thể vẽ người thành thật và vẽ hổ thành sống."
Lão thái úy nói tiếp:
"Ở thế hệ của hắn, mặc dù không có năng lực của Đậu Nhân Gia, nhưng hắn vẫn có kỹ năng hội họa siêu phàm và gần như vượt trên thần linh, bất kể hắn thấy gì đều có thể được vẽ lại mọi thứ, đặc biệt là bùa chú, gần như sống động như thật."
"Người này đang ở đâu?"
"Hắn đang làm môn khách ở phủ của ta. Hôm qua và sáng nay hắn đã gặp được đạo nhân kia. Khụ khụ khụ..."
Lão thái úy ho khan vài tiếng.
"Nhưng người này hiếm khi vẽ người. Tuy ta đối với hắn có ân thu nhận, nhưng ân che chở cũng không phải ân cứu mạng, không biết hắn có nguyện ý giúp đỡ hay không."
"Nếu hắn không nguyện ý thì sao?"
"Người này nhát gan, có thể uy hiếp tính mạng hắn xem sao."
"Được rồi!"
Lão giả lập tức xua tay ra hiệu cho mời người đi gọi Đậu đại sư đến đây.
Không lâu sau, Đậu đại sư tới.
Lão giả yêu cầu hắn vẽ vị đạo nhân trẻ tuổi mà hắn gặp tối qua và sáng nay, nhưng quả nhiên hắn không sẵn lòng, sau đó lão giả đe dọa tính mạng của hắn và đúng là hắn ngoan ngoãn vâng lời. Thế là người hầu dọn bàn ghế, trải giấy vẽ, họa sĩ cầm bút lên, hình bóng một đạo nhân có tướng mạo thanh tú dần dần hiện rõ, quả thật dáng người giống nhau như đúc, gần như chỉ chờ đợi nét vẽ hoàn thiện. ...
Trời dần trôi đến lúc mặt trời lặn.
Ngô nữ hiệp đi về nhà, trên đường về thấy có người bán bánh nướng, nàng mua một cái bánh còn to hơn mặt mình, cầm trên tay bẻ ra ăn, đây đã xem như bữa tối hôm nay.
Trong lúc ăn vẫn không quên nghĩ về chuyện sáng nay. Sáng nay lúc ra ngoài, nàng chỉ nghe đạo nhân kể lại câu chuyện chung chung, nhưng bây giờ khi trở lại, nàng đã biết thêm rất nhiều chi tiết trong đó.
Vô số người đang nằm trong phủ Thái úy. Hắn nói làm người câm thì người ta câm, nói làm người điếc thì người ta điếc, giống như thần tiên vậy.
Nàng cũng không biết hiện tại có bao nhiêu người muốn biết hắn là ai.
"..."
Ngô nữ hiệp lắc đầu, từ lâu nàng đã biết người này lợi hại, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại như vậy. Chỉ là hắn vẫn còn quá liều lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận