Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 536: Đó Là Loài Chim Gì Thế

Tống Du bình tĩnh đứng dậy, đi rửa ấm và chén trà, hắn cũng không mở quà quốc sư mang đến mà chỉ đặt nó xuống bên cạnh chồng quà cáp chất đống, sau đó cũng không để ý tới nữa.
Vài ngày sau đó, người đến cũng ít hơn một chút.
Hàng ngày Tống Du vẫn ra ngoài đi dạo, nhìn ngắm môn hình vạn trạng của bách tính Trường Kinh, hoặc đến thành tay và thành đông mua sắm.
Túi ống đã được lấy ra và để sẵn trên lầu, mỗi ngày hắn và Tam Hoa Miêu đều bỏ vào đó một vài thứ, mỗi ngày chỉ cho một ít vạt dụng cần thiết, không để quá nhiều, sự chuẩn bị không nhanh không chậm như vậy mang lại cho họ cảm giác vội vã và cũng tránh cho trong lúc quá vội vàng mà quên mất thứ gì đó.
Tống Du muốn đợi lão Yến Tiên trước khi rời đi.
Trước khi hắn kịp nhận ra thì đã là cuối tháng giêng âm lịch. Bách tính Trường Kinh cũng giống như đám người giang tại Hội nghị Liễu Giang An Thanh năm đó, rối rít ngẩng đầu trông theo đàn chim bay ngang qua đỉnh đầu.
"Đó là loài chim gì thế?"
"Hình như là chim én."
"Én ư? Chím én ở đâu ra sớm thế này?"
Tuy nhiên, họ còn ngạc nhiên hơn cả các võ nhân giang hồ tại Đại hội Liễu Giang ngày trước. Lúc đó người giang hồ quê ở An Khánh, đứng trên Yến Tiên Đài, biết được ở An Thanh có Yến Tiên, nhưng vào lúc đó người dân ở Trường Kinh nào biết đến sự tồn tại của Yến Tiên, họ chỉ biết rằng thời gian này trong năm sẽ không có đàn chim én nào bay ngang qua Trường Kinh.
Thật ra không nhất thiết phải khiếp sợ đến vậy.
Hồi đó những người giang hồ đó đã từng nhìn thấy rất nhiều thần ma quỷ quái, nên khi nhìn thấy đàn én dị thường bay ngang bầu trời cũng không quá hoảng hốt, tuy người dân Trường Kinh chưa từng thấy nhiều nhưng cũng không nghĩ đàn én là yêu quái hay thần tiên gì đó, chỉ cảm thấy đây là một hiện tượng dị thường hiếm có.
Nhưng tại Trường Kinh không chỉ có phàm nhân. Trong thành có Thiên Hải Tự, trong chùa có rất nhiều tăng nhân đạo hạnh, cũng có cao tăng nổi tiếng từ nơi khác thường xuyên lui tới nơi đây. Trong thành còn có Tụ Tiên Phủ do quốc sư xây dựng, cũng là nơi tập trung của những người tu hành huyền môn từ khắp nơi trên đất nước. Trong Miếu Thành Hoàng còn có một vị Thành Hoàng và vài vị Thần Quan, và còn chưa kể đến không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái cự ngụ trong thành.
Khi đàn chim én bay ngang qua, dường như cảm nhận được điều gì đó mà tất cả đồng loạt ngẩng đầu ngước mắt lên, có người cảnh giác, cũng có người kinh ngạc, có người rụt rè, đương nhiên cũng có người xúc động không thôi.
Lão Yến Tiên với ngàn năm đạo hạnh đã đến Trường Kinh. ...
Đêm hôm đó, Tống Du ngồi trước bàn, trong khi con mèo Tam Hoa ngồi xổm ở cửa, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng trong khi cái đuôi không ngừng đung đưa từ trái sang phải.
Sắc trời bên ngoài tối đen như mực, Tống Du cũng không biết nó đang nhìn cái gì. Đột nhiên, Miêu Nhi ngẩng đầu lên. Bầu trời đêm tĩnh lặng, không có sao cũng chẳng có trăng. Dường như Miêu Nhi đã nhìn thấy điều gì đó.
"Đạo sĩ."
Miêu Nhi lập tức quay đầu lại nói với đạo nhân ngồi phía sau:
"Chim én mà ngươi chờ đợi đã đến rồi!"
"Vào nhà thôi."
Mèo Tam Hoa lập tức quay người chạy trở lại, ngồi bên cạnh hắn, ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
"Đa tạ Tam Hoa Miêu."
Tống Du cúi đầu nói với nàng. Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, trước cửa đã nhiều thêm vài bóng người khác nhau. Người cầm đầu là một lão giả có vóc người cao gầy, tóc như chỉ bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn như có thể bị gió thôi bay ngay giấy tiếp theo. Theo phía sau hắn là một số nam nữ tử trẻ tuổi, tất cả đều gầy nhỏm và rất cao, mỗi người đều trông cực kỳ đẹp mắt.
Miêu Nhi liếc nhìn mấy nam nữ tử trẻ tuổi. Cùng lúc đó ánh mắt Tống Du cũng quét ngang nhóm vãn bối phía sau lưng Yến Tiên, sau đó mới nhìn sang lão Yến Tiên, đứng dậy chào hỏi hắn:
"Yến Tiên, đã lâu không gặp."
"Tiên sinh..."
Lão Yến Tiên vội vàng bước nhanh vào nhà, trên mặt đầy cảm khái, hắn vừa bước đi vừa làm động tác hành lễ, đồng thời mở miệng liền nói:
"Lão hủ nên cảm ơn tiên sinh thế nào cho phải đây?"
"Ta cũng không dám nhận đại lễ lớn như vậy từ Yến Tiên."
Tống Du nói với hắn.
"Yến Tiên đừng nói nhiều nưac, mời nhanh ngồi xuống."
"Đa tạ tiên sinh!"
Lão Yến Tiên ngồi xuống. Mấy tên hậu bối thì đứng phía sau hắn và lặng lẽ liếc nhìn Tống Du.
"Hôm nay muộn quá, không thể mời Yến Tiên uống trà. Chi bằng mời ngươi uống một ly nước."
Tống Du rót cho lão Yến Tiên một ly nước, ngay sau đó điều đầu tiên hắn nói lại là:
"Sao ta không thấy Yến An ở đâu?"
"Tiên sinh đừng lo lắng, Yến An vẫn đang bình an vô sự. Chỉ là bọn họ đang phân tán đi tìm kiếm, rất khó liên lạc với nhau, có người đã trở lai, nhưng cũng có người chưa quay về."
Lão Yến Tiên nói thêm:
"Lão hủ có thể cảm nhân được, lúc này Yến An còn đang tìm kiếm ở nước ngoài, chờ hắn trở về, lão hủ sẽ nhắn hắn tới gặp tiên sinh ngay lập tức."
"Thì là như vậy sao."
Tống Du thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn Yến Tiên. Đã ba năm kể từ khi bọn hắn từ biệt ở An Thanh, bây giờ gặp lại nhau cũng có chút thổn thức tiếc nuối. Lão Yến Tiên lại già hơn một chút rồi. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận