Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 401: Họa Sư Bậc Thầy

"Ngươi sẽ không biến thái úy thành kẻ câm điếc đấy chư?"
"Cái này thì không có."
"Vậy thì tốt."
"Không biết nữ hiệp có biết Đậu đại gia Đậu Thu Nghiêu chăng?"
"Đậu Đại Gia?"
Ngô nữ hiệp nhíu mày, liếc hắn một cái.
"Tại sao ngươi lại hỏi ta người này"
"Gặp được hậu nhân của hắn ở phủ thái úy."
"Người này vậy mà lại trốn ở phủ thái uy? Hèn gì nhiều người giang hồ như vậy đều không tìm ra hắn."
"Xem ra nữ hiệp có biết."
"Biết."
Ngô nữ hiệp nhếch miệng, lúc này mới nói.
"Đậu Thu Nghiêu chính là họa sĩ bậc thầy từ mấy trăm năm trước, nghe nói hắn có kỹ nghệ thần thông, có năng lực vẽ thành người sống. Chẳng qua hắn rất ít khi vẽ người, cũng không có bức tranh vẽ người nào được lưu truyền tới ngày nay. Cũng có người nói có truyền lại, chỉ là đều bị những gia tốc thế gia kia cất giấu. Cũng có người nói những người mà hắn vẽ đều đã sống dậy, đương nhiên đã chạy ra khỏi bức tranh, bức tranh liền trở thành bức tranh trống rỗng. Dù sao ta cũng chưa từng nhìn thấy những bức tranh vẽ người hay động vật của hắn được lưu truyền tới ngày nay."
"Đồ vật mà lúc trước vị nữ hiệp tiền bối kia muốn tranh đoạt không lẽ chính là bức tranh Đậu đại gia để lại lúc trước?"
"Tại sao ngươi biết được."
"Đoán thôi."
"Thông minh!"
Ngô nữ hiệp gật đầu, nói tiếp.
"Rất nhiều năm trước, trên giang hồ có một lời đồn, nói rằng năm đó Đậu Đại Gia để lại một bức tranh tuyệt thế, quý giá hơn so với tất cả bức tranh trước đó, nhưng bức tranh này luôn được hậu nhân của hắn cất giữ. Không biết tin này là thật hay giả, dù sao giá tiền của một bức tranh do Đậu Đại Gia tùy ý vẽ ra cũng đủ để người giang hồ tiêu cả đời rồi."
"Tuy nhiên, lúc mới bắt đầu, người Đậu Gia không dễ chọc tới, rất nhiều người giang hồ đều không dám công khai đoạt lấy, nghe nói có một số tên tặc nhân lén lút vào trong phủ tìm, cũng không thể tìm được. Sau này, Đậu gia xuống dốc, tuy nhiên hậu nhân của Đậu gia cũng rất linh trí, đã nhanh chóng ẩn trốn trong giang hồ."
"Thiên hạ rộng lớn, tìm ngươi đầu dễ dàng như vậy?"
"Những năm gần đây lại lan truyền một tin tức, hình như là tin tức về người vợ mà Đậu Gia đã cưới trước đây đã bị lộ ra, nói tóm lại một đám người giang hồ tìm tới tìm lui, hậu nhân của Đậu gia không thể không lần nữa sắp xếp hành lý, lần nữa phiêu dạt tha hương, lại phải trôi dạt khắp nơi, không biết đang ở nơi nào."
"Tin tức nghe được lần trước, chính là vào năm ngoái."
"Nhưng không ngờ, hậu nhân của Đậu gia này vậy mà lại trốn trong phủ thái úy, phần lớn khả năng những bức tranh kia cũng đã rơi vào tay phủ thái úy, như vậy cũng tốt, trên giang hồ cũng giảm bớt tranh chấp, người chết cũng ít đi, ta nghĩ dù lá gan của bọn họ có lớn đi nữa, cũng không dám đi trộm đồ ở phủ thái úy đương triều đâu nhỉ?"
"Thì ra là như vậy. ."
Tống Du liên tục gật đầu, gương mặt hiện lên ý cười.
Thực ra, từ khi hắn tới Trường Kinh đến nay, không hề cố ý đi xem quá nhiều đồ vật, đa số đều là dựa vào duyên phận, đụng phải thì tới xem, gặp được thì nghe thử, vì thế rất nhiều thứ mà hắn biết được chỉ là một phần vụn vặt.
Hôm nay, những phần vụn vặt đó đã liên kết lại với nhau.
Đến mức trong đầu hắn cũng đã phác họa ra được hình ảnh.
Sau khi Đậu gia xuống dốc, hậu nhân của Đậu đại gia năm đó đã ẩn mình trong giang hồ, không biết có thực sự có bảo vật hay không, hay chỉ là tin đồn, không biết tại sao có một số người trong giang hồ đều không nói lý lẽ, hậu nhân Đậu gia không còn cách nào khác chỉ có thể trốn đông trốn tây. Mùa đông năm ngoái, hậu nhân đời này đã lựa chọn ẩn nấp ở Trường Kinh, không biết tại sao tin tức này lại bị tiết lộ, cũng không biết làm thế nào lại bị người trong giang hồ đuổi tới, còn chưa tới Trường Kinh liền bị người giang hồ chặn lại.
May mà Đậu đại gia năm đó còn để lại vài món bảo vật, giống như bức Nhị hổ tranh sơn đồ này.
Đậu đại sư mà tôi gặp hôm nay đang vừa chạy vừa ẩn nấp, bị bao vây ở ngoại thành Trường Kinh, may mà gặp dược võ quan dẫn binh lính vào Trường Kinh làm công tác phòng ngự luân phiên, võ quan đó là người ngay thắng, hắn được võ quan cứu, sau đó mới vào kinh.
Không biết người giang hồ tại sao lại có được tin tình báo đó, bản lĩnh không nhỏ.
Lúc ở Trường Kinh, hắn cũng thường bị người ta tìm tới cửa, chuyên nửa đêm tập kính, ý đồ đoạt bảo vật, khiến cho hắn vô cùng mỏi mệt.
Chủ nhân trước đây của căn phòng này là một trong số đó, cuối cùng chết vị bí Nhị hổ cắn xé.
Mãi cho đến khi Đậu đại sư lẩn trốn trong phủ thái sư.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, giọng nói của Ngô nữ hiệp truyền tới bên tại.
"Điều này không công bằng!"
Ánh mắt của Tống Du khôi phục lại vẻ bình tĩnh, xoay đầu sang nhìn nàng.
"Làm sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận