Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 346: Trần Mỗ

"Hồi bệ hạ, mạt tướng là một vũ nhân, không hiểu tiên đạo trường sinh, cũng không thích tiên đạo trường sinh, ta chỉ biết nguyên tắc hành quân và đánh giặc, lại không biết cách phân biệt đâu là tiên nhân."
Nam tử nọ dừng một chút.
"Nếu như tiên nhân có thể giúp Đại Yến ta san bằng đại địch phương tây và phương bắc, mạt tướng sẽ tôn sùng hắn như tiên nhân."
"Ha ha ha..."
Hoàng đế ngẩng đầu cười lớn.
Trò chuyện một hồi, hắn xua tay nói mình mệt mỏi, những người khác lần lượt cáo lui, cùng nhau đi ra khỏi Thanh Minh Điện.
Quốc sư là một người tu đạo nên tất nhiên điềm tĩnh như thường, Trần Tử Nghị chính chiến sa trường đã lâu, cũng không hề khiếp sợ, bước đi vững vàng, ngược lại mặc dù Thôi Nam Khê trước đây chỉ là một vị viên ngoại lang, thậm chí hắn vừa mới bị giáng chức xuống Bình Châu làm tiểu Tri huyện nho nhỏ rồi trở về, nhưng hắn vốn là một người thanh liêm, ngay lúc mất hết ý chí gặp một vị tiên nhân, lúc này hắn cũng không có kiêu ngạo như trước, nhưng không ai còn cảm thấy hắn nhỏ bé thấp kém nữa.
"Thôi đại nhân."
"Quốc sư."
Thôi Nam Khê quay người lại, cung kính hành lễ.
Quốc sư cười nói:
"Bần đạo biết Thôi đại nhân đã hứa hẹn với vị tiên nhân kia, nhưng ta nghĩ sở dĩ tiên nhân dặn dò Thôi đại nhân là bởi vì không muốn tên tuổi của mình truyền khắp đại giang nam bắc mà thôi. Lần này, bần đạo chỉ muốn hỏi Thôi đại nhân một câu, vị tiên nhân Thôi đại nhân gặp là người Dật Châu à?"
Thôi Nam Khê nghe được nửa câu đầu thì không suy nghĩ gì, vốn tưởng rằng dù sao chăng nữa mình cũng sẽ không nói gì, nhưng khi nghe được câu cuối cùng, vẻ mặt của hắn trở nên ngưng đọng.
Quốc sư lập tức cười nói:
"Đa tạ Thôi đại nhân."
Thôi Nam Khê mím môi, không nói gì.
Nhưng nam tử bên cạnh lại liếc nhìn họ.
Đến cửa thành cung điện, Thôi Nam Khê rốt cục nhịn không được, khom người thi lễ với người bên cạnh:
"Xin hỏi đây có phải là tướng quân Trần Tử Nghị không?"
"Là Trần mỗ!"
Thôi Nam Khê đột nhiên ngẩn ngơ. Đây chính là một nhân vật huyền thoại.
"Ngưỡng mộ đã lâu."
"Đại nhân khách khí rồi."
Khi họ đến cổng cung thành, xe ngựa đón Thôi Nam Khê vẫn còn đậu ở đây, ngoài ra còn có một con ngựa cao lớn. Thôi Nam Khê lên xe ngựa trong khi Trần Tử Nghị lên ngựa, hai bên về nhà, chỉ có quốc sư mặc đạo bào chậm rãi đi dọc đường phố, bước chân khập khiễng.
"Phục Long Quan..."
Quốc sư không khỏi nheo mắt lại.
Mặc dù hắn sống ở Trường Kinh nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn biết chuyện thiên hạ. Vụ án đạo tặc độn thổ và Quảng Hoành Pháp Sư ở Dật Đô; Sự kiện Thủy Yêu An Thanh và Hội nghị Liễu Giang; Thôi Nam Khê gặp tiên nhân ở núi Vân Đỉnh; Thành hoàng Trường Kinh đột nhiên trở nên siêng năng và không còn sợ hãi các quý nhân trong thành. Khi đang diệt yêu, hắn bất ngờ mời được Thiên Lôi và Linh Hỏa đến giúp đỡ. Thậm chí mấy vùng đất bên ngoài thành bị yêu quỷ xâm chiếm nhiều năm không thể thanh trừ, đột nhiên liên tục bị giải trừ.
Chuyện xảy ra ở Dật Đô là bởi vì Phục Long Quan nằm ở Dật Châu, nhân đạo nơi này ẩn giấu nhân tính đến tột cùng và là nơi truyền thừa cổ xưa, thân là quốc sư đương nhiên phải chú ý nhiều hơn. Sự việc An Thanh xảy ra là do sự có mặt của Yến Tiên và Hội nghị Liễu Giang, hắn với tư cách là quốc sư vẫn luôn âm thầm chú ý, lại tình cờ nghe được tin thủy yêu bị tiêu diệt, lúc đầu hắn còn tưởng là lão Yến Tiên đã làm, hơi bất ngờ, sau này đọc tình báo thì hóa ra không phải vậy.
Tin tức về núi Vân Đỉnh đã lan truyền quá xa. Trường Kinh thì ở ngay dưới mũi hắn.
Sau khi tính toán, quả thực đã đến lúc truyền nhân Phục Long Quan xuống núi du hành.
Khi những câu chuyện này được xâu chuỗi với nhau thì đó hẳn là con đường mà vị truyền nhân này đã đi, sau khi tìm kiếm một hồi trên con đường này, lại nghe được nhiều điều thú vị hơn, cũng có thể coi là bằng chứng. Chuyện này gần như đã được xác nhận rồi, nhưng hôm nay mời Thôi Nam Khê đến, sau vài câu hỏi thì đã hoàn toàn được xác nhận.
Chỉ là không biết vị truyền nhân của thế hệ này có năng lực ra sao, quốc sư đã thu thập tất cả tin đồn, nhưng không phát hiện được gì ngoại trừ biết rằng người này có sở trường thiên về hỏa thuật hơn. Ngoài ra hắn không biết thêm được gì cả.
Không biết tu linh pháp hay những loại phép thuật nào đó.
Căn cứ trên những tin đồn này, có thể mơ hồ phán đoán được tính khí, cách làm việc của vị truyền nhân thuộc thế hệ này có vẻ khá khác biệt so với thế hệ trước.
"..."
Dần dần đi về Quan Tinh Lâu.
Đây là nơi ở của hắn và là tòa kiến trúc cao nhất Trường Kinh ngoài hoàng cung đại điện, cũng là nơi hắn ngắm sao về đêm.
Bất kỳ cách nào để dự đoán tương lai đều không thể trực tiếp tiết lộ tương lai như rẽ mây thấy mặt trời, những gì ngươi nhận được sẽ luôn là những gợi ý huyền diệu khó mà giải thích được, những gì ngươi nhìn thấy sẽ luôn là nội dung mơ hồ, còn lại sẽ phải dựa vào sự suy luận và phỏng đoán. Vì vậy, dù đại sư coi bói có suy diễn lợi hại đến đâu thì một phần là do nhìn trộm và một phần là do tính toán, muốn tìm ra điều gì đó thì càng mổ xẻ nó và càng biết nhiều thì càng có thể đoán ra tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận