Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 611: Hướng Bắc

"Tiểu nhân còn chuyện chưa làm."
"Được rồi..."
Lúc này kiếm khách đã cầm lấy chiếc bánh bao, há miệng cắn một miếng to.
Tống Du cũng lấy bát ngự dụng của Tam Hoa nương nương ra, đem thịt lừa đặt ở bên trong. Sau đó hắn một tay cầm lấy bánh bao ruột già, một tay cầm lấy đũa, chậm rãi ăn.
Lần đầu tiên được ăn bánh bao nhân ruột già.
Mãi đến gần giữa trưa, Lưu Quận thủ mới tới tìm hắn.
Sau đó, Tống Du liền cùng Lưu Quận thủ và tên thân cận của hắn, đi dọc theo đường phố huyện Cảnh Ngọc này, từng bước đi chậm rãi, ngắm nhìn dân sinh trong thế giới muôn màu muôn vẻ này.
"Hòa Châu khác với Dật Châu của bọn ta. Dật Châu nhiều núi nhiều nước, Hòa Châu lại ít núi, gió lớn, tìm một nơi cao, đưa mắt ra xa một chút là có thể nhìn được hơn mười dặm. Lúc ta mới tới nơi này, cũng có chút không quen."
Lưu Quận thủ vừa bước bát tự vừa đi vừa thuyết phục Tống Du:
"Tiên sinh tới được đây cũng được xem như là tốt rồi. Nếu đi xa hơn nữa, tới Quy Quận, đó mới thật sự là một vùng đất được san bằng, trong phạm vi mấy trăm dặm cũng không nhìn thấy được một ngọn núi."
"Chỉ tính ở Hoà Châu thì cũng chỉ còn mỗi Quy Quận là tại hạ chưa có dịp ghé qua."
Lưu Quận thủ suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp:
"Kể từ lúc tiên sinh rời kinh thành cho đến nay, tính ra cũng được một năm rồi."
"Tính ra thì cũng đã qua ba mùa rồi."
"Vậy tiên sinh có dự tính gì không, ý ta là khoảng thời gian về sau này sẽ ra sao, chẳng lẽ tiên sinh vẫn còn ý định đi về phương Bắc ư?"
"Chuyện đó là đương nhiên rồi."
"Hướng bắc chính là Quy Quận. Giờ Quy Quận đang loạn lạc ôn dịch. Nếu muốn đi từ Quy Quận đến Ngôn Châu sẽ phải đi qua cánh đồng tuyết. Nghe đồn bên ấy có đại yêu chiếm cứ, là vùng đất không ai dám ở."
Lưu Quận thủ cẩn thận nói với hắn:
"Ta cũng nghe nói, một đoạn thời gian trước đây, nơi ấy mây đen trải rộng, khắp nơi tàn sát bừa bãi, cứ vậy xảy ra trong suốt một tháng. Ta có nghe đồn là do thiên cung trừ yêu, nhưng cũng không có kết quả gì, chỉ là cuộc sống được yên ổn hơn một chút, nhưng thế lực yêu ma thì vẫn còn đó."
"Ta sẽ đi tìm hiểu tình hình một chút."
"..."
Lưu Quận thủ lặng lẽ thở dài.
Hắn lại nhớ tới năm đó.
Ngày trước ở Dật Đô làm tri huyện, có đến tiễn vị tiên sinh này lên đường. Nghe tiên sinh thuận miệng nói rằng, chuyến này xuống núi ngao du, phải mất đến hai mươi năm.
Hôm nay hắn lại được điều nhiệm tới Hòa Châu, hắn gặp nhiều chuyện yêu ma hơn so với lúc ở Dật Châu. Các vị cao nhân có đạo hạnh thâm sâu cũng xuất hiện ngày càng nhiều. Đối với vị tiên sinh đang đứng ngay trước mặt hắn, so với lúc trước không có sự khác biệt là mấy.
Hắn lại nghĩ đến nguồn gốc câu chuyện ở Hòa Châu, Lưu Quận thủ cũng đại khái hiểu được rằng, tiên sinh lại nhất định muốn đi, nhưng mà dù sao thì Đại Yêu Vương khó lường, ngay cả Thiên Cung cũng khó có thể làm gì được. Vì thế nên trong lòng hắn có chút lo sợ; vừa sợ tiên sinh có sơ xuất gì, nhưng cũng vừa chờ mong rằng những nơi mà vị tiên sinh này đi qua cũng giống như Hòa Châu, cũng sẽ không còn yêu vương lộng hành, tàn sát dân chúng bừa bãi nữa.
Lưu Quận thủ và tên hầu cận lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, lại chuyển ánh mắt sang vị đọa sĩ bên cạnh, hắn thấy sắc mặt của đạo sĩ vẫn giữ được sự bình tĩnh. Hắn lững thững đi tới, nhìn xung quanh con đường phía trước.
Trên đường phố mơ hồ có thể nhìn ra vài phần phồn hoa của ngày trước.
"Quận thủ hôm nay không có công vụ cần giải quyết hay sao?"
Đạo sĩ đột nhiên quay đầu, chạm vào ánh mắt hắn.
"Haizz, quả thực ta cũng không muốn giấu giếm gì tiên sinh. Lưu mỗ đã sớm nhận được lệnh điều động trong triều, muốn tại hạ tới kinh thành một chuyến, nên tại hạ cũng đã sớm bàn giao chuyện nội chính cho Quận thủ tạm thời rồi."
Lưu Quận thủ thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng:
"Nếu không phải nghe nói được câu chuyện tiên sinh trên đường tới Hòa Châu đã dốc sức hàng yêu trừ ma. Nếu biết tiên sinh đi từ nơi nó, nhất định phải đi qua Cảnh Ngọc, tại hạ thực lòng muốn ở nơi này chờ tiên sinh, ta cùng hầu cận cũng đã có dự tính rằng nửa tháng trước sẽ khởi hành vào kinh thành."
"Chúc mừng Quận thủ, sau này sớm trở thành quan kinh thành."
Lưu Quận thủ khiêm tốn nói:
"Lưu mỗ nhân mặc dù không có đại tài, nhưng cũng muốn noi theo Du Tri Châu, nếu trước đây cho triệu Lưu mỗ nhân hồi kinh, Lưu mỗ cũng có chút không tình nguyện. Nhưng hôm nay may mắn gặp được tiên sinh tới Hòa Châu để diệt trừ yêu ma, trong lòng của Lưu mỗ cũng an tâm hơn phần nào."
Trong lời nói tuy rằng có chút xu nịnh, nhưng cũng có chút ngập ngừng do dự.
Tống Du rất nhạy cảm, nhanh chóng nắm bắt được tâm tình của hắn, liền hỏi:
"Lưu Quận thủ còn bận tâm chuyện gì hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận