Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 870: Thủ Đoạn Lôi Đình

"Hiện tại còn đang bị giam giữ. Trong triều bây giờ hiện đang bàn luận rất căng thẳng về việc nên xử lý việc của công chúa ra sao. Công chúa phạm tội chết, nhưng dù sao cũng có tình cảm sâu đậm với bệ hạ, lúc trước lại tự tay giúp bệ hạ leo lên bảo tọa, sau đó hai ba mươi năm cũng cẩn trọng phụ tá bệ hạ, đúc nên thịnh thế như vậy. Bệ hạ tuổi già, người già, có thể dễ dàng hạ quyết tâm, nhưng cũng dễ mềm lòng."
Nghe nói mưa gió trong kinh thành trước đây nguy hiểm còn hơn cả lời đồn dân gian.
Hoàng đế giờ đã già yếu, thân thể chuyển biến đột ngột, giống như một bùa đòi mạng, khiến cho Hoàng đế có phần sốt ruột, công chúa cũng nóng ruột, cùng với đó là hai vị hoàng tử giờ cũng đang ở độ tuổi trưởng thành, vì thế nên lại càng muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.
Tống Du còn nghe được ưu sầu của vị tướng quân này.
Kỳ thật rất nhiều lúc, đế vương khó lường diệt trừ võ tướng công huân, cũng không phải là mình e ngại võ tướng - kiểu đế vương này trên người là có hào khí, cũng có tự tin, nhưng tự tin của hắn chỉ giới hạn trong chính mình, cảm thấy mình có thể dễ dàng đè ép được những danh thần võ tướng này, nhưng hậu nhân của mình, người kế nhiệm trẻ tuổi, có khí phách cùng năng lực như vậy hay không, bọn họ liền không nhất thiết có lòng tin.
Vì thế đế vương biết đại nạn của mình sắp tới không chút do dự, lấy thủ đoạn lôi đình diệt trừ công chúa Trường Bình nắm đại quyền trong tay.
Còn vị Vũ An Hầu này thì sao?
Phần ưu sầu này có lẽ là Trần tướng quân ngày thường rất khó mở lời với người khác.
"Hahahah..."
Trần tướng quân nở nụ cười, lòng độ lượng:
"Tiên sinh vừa mới hồi kinh, sao có thể đàm luận chuyện này? Mời tiên sinh tận tình hưởng dụng mỹ thực rượu ngon, nỗi buồn ngày mai, chờ ngày mai rồi tính tiếp."
Vì thế tận tình hưởng dụng rượu ngon món ngon, nói ba năm nay Trường Kinh đã thay đổi nhiều, cũng nói trong triều đối một lần nữa vực dậy mấy châu phương bắc, phần lớn là cảm khái, bọn họ cũng không tán gẫu nữa, chỉ thưởng thức sơn hào hải vị. ...
"Có chuyện này ta nhất định phải nói với tiên sinh."
"Có chuyện gì?"
"Từ sau khi tiên sinh đi, tiểu lâu tiên sinh ở trước kia cũng được giữ lại, chưa có ai chuyển vào ở, đồ vật bên trong hẳn là cũng đều để nguyên như cũ."
"Ồ?"
"Đây không phải là công lao của Trần mỗ, tiên sinh cũng đừng hỏi Trần mỗ."
Trần tướng quân cười nói:
"Nhất định phải hỏi đến tận cùng, rốt cục là công lao của ai, e rằng chỉ có quan lại trạch vụ Tây Sương điếm mới biết rõ được chuyện này."
"Ra là vậy."
Tống Du lập tức hiểu ra.
"Nếu tiên sinh còn muốn trở lại chỗ cũ, có thể trở về, chỉ là phải dọn dẹp lại một chút. Nếu tiên sinh muốn đổi chỗ khác ở, tòa nhà bệ hạ ban cho Trần mỗ cũng còn phòng trống."
"Đa tạ ý tốt của tướng quân, chỉ là ta và Tam Hoa nương nương đã quen ở nơi đó, nhất là Tam Hoa nương nương, trên đường còn nói thích căn nhà đó."
Trần tướng quân nghe vậy cũng chỉ cười cười, lập tức nâng chén:
"Chào mừng tiên sinh đã quay trở về."
"Được."
Hai người tiếp tục vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Ăn xong bữa tiệc tối này, còn thừa không ít đồ ăn, đạo sĩ cảm thấy đáng tiếc, liền mời tiểu nhị tửu lâu gói lại hai món Tam Hoa nương nương thích ăn, lại xin đầu bếp ở phía sau một chút thịt băm nhỏ, sau đó mới ra khỏi tửu lâu.
Vừa tới cửa, bọn họ không khỏi dừng bước một lát.
Nơi này chính là nơi phồn hoa của Trường Kinh.
Sắc trời đã sớm tối, trên đường vẫn người đến người đi, thương nhân buôn trà khách rượu nối liền không dứt. Đối diện là nhà lầu cửa hàng, đủ loại đèn lồng hộp đèn chiếu sáng đêm, dưới lầu hàng hóa rực rỡ muôn màu, trên lầu nữ tử Hồng Tụ nở nụ cười e thẹn, có hài đồng với nụ cười tinh quái càn rỡ chạy đùa giỡn, có bách tính và láng giềng quen biết chào hỏi, cũng có phú quý gia con cái đi ra ngoài dạo chơi, theo một đống người hầu, cũng có trong thành thân phận hiển hách huân quý du lịch, người còn chưa tới, người hầu trước hết vì hắn đẩy ra đám người. Trên mặt đường hiện đầy các loại âm thanh, một cảnh tượng thịnh thế phồn hoa hiện ra trước mắt.
Đã lâu đạo sĩ không thấy qua buổi tối náo nhiệt như vậy.
Hôm nay được nhìn thấy, trong lòng hắn càng thêm phần cảm khái.
Nếu so sánh Trường Kinh với phương bắc, đặc biệt so sánh với Việt Châu cơ hồ không người, Trường Kinh giống như là cùng một nơi nhưng là hai quốc gia, hai thế giới.
Mèo con cũng không khỏi trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài đèn đuốc, cảm thấy xa lạ mà lại quen thuộc.
Trần tướng quân đứng ở bên cạnh bọn họ, rất bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, còn có những quyền quý đi lại trên đường, lại quay đầu nhìn về phía đạo sĩ:
"Dân chúng phương bắc chỉ sợ nằm mơ cũng không tưởng tượng được hình ảnh như vậy."
"Đâu chỉ có phía bắc."
"Cũng phải..."
Trần tướng quân thu hồi ánh mắt.
Trong lòng hắn tất nhiên là biết rõ.
Từng viên gạch từng viên ngói cấu thành Trường Kinh phồn hoa này, đều từ trên người bách tính đi lên, đừng nói vừa trải qua chiến loạn cùng yêu ma tàn phá phía bắc, chính là tùy tiện chỉ phương hướng, ra khỏi Trường Kinh mấy chục dặm trong thôn, cũng có rất nhiều rất nhiều người trải qua cuộc sống giống như hai thế giới ở đây, bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng được tòa đế đô mà thế nhân đều hướng tới phồn hoa đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận