Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 892: Hai Năm Trước

Đương nhiên Tống Du biết mục đích Trần tướng quân tới tìm mình.
Trừ giải toả nỗi sầu, kể ra nỗi lòng của mình, hắn còn uyển chuyển nhờ Tống Du giúp đỡ.
Hắn không muốn tạo phản, cũng không muốn chết.
Có lẽ cũng không muốn cứ như vậy buông bỏ quyền lực trong tay.
Nếu Trần tướng quân chết đi, thiên hạ sẽ mất đi một thiên cổ danh tướng công lao cái thế. Nếu phương Bắc làm phản, Đại Yến nội loạn, đó chính là đại kiếp của cả thiên hạ, người chết có thể lên tới hàng triệu. Càng đáng sợ hơn chính là, không thể chỉ chọn giữa một trong hai điều này, cũng có thể Trần tướng quân sẽ chết ở Trường Kinh và Trấn Bắc Quân cũng vẫn nổi loạn.
May mắn là không bắt buộc phải chọn một trong hai điều này.
Cũng có thể cả hai chuyện đều sẽ không xảy ra.
Nếu hoàng đế lại mời Tống Du vào cung, hỏi hắn chuyện về Trần tướng quân, đương nhiên Tống Du sẽ sẵn lòng giúp đỡ, giúp một danh tướng thiên cổ, cũng là giúp toàn bộ chúng sinh trong thiên hạ.
Cũng không thể nói là giúp...
Chỉ là nói thật cách nhìn nhận của mình.
"Haizz..."
Tống Du thở dài.
Ngô nữ hiệp cũng không nói chuyện này nữa.
Chỉ là nàng phát hiện có một đôi mắt không hiểu tại sao lại nhìn mình chằm chằm, nàng quay đầu nhìn sang, liền thấy một gương mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp nhưng không có chút cảm xúc nào đang nhìn thẳng vào nàng chăm chú.
"Tam Hoa lão sư đây là..."
Tam Hoa nương nương nghe vậy liền nhìn nàng một cái rồi lại nhìn sang đạo sĩ, xác định hai người đã nói chuyện xong, nó mới hỏi.
"Ai mời Tam Hoa nương nương đi trừ tà diệt ma?"
"À ta quên mất..."
Ngô nữ hiệp vỗ vào trán mình, sau đó nàng ngồi xuống, cẩn thận nói với nó.
"Là thôn Đào Hoa ở ngoại thành Trường Kinh, là nơi mà lúc trước ta và đạo sĩ đã tiêu diệt nữ quỷ thanh lâu, thôn Đào Hoa cách núi Đào Hoa lúc trước chúng ta tới không quá xa, có lẽ phong thuỷ nơi đó không tốt lắm, hơn hai năm trước, không hiểu tại sao lại có cương thi làm loạn."
"Cương thi?"
Tam Hoa nương nương cầm khăn nhìn nàng chằm chằm.
"Đúng, là cương thi."
Ngô nữ hiệp nói.
"Nghe nói trước đó nó cũng đã làm loạn, nhưng không lợi hại như bây giờ, trước đây nó chỉ trộm cắp vặt, ăn gia cầm gia súc. Lúc đó, thôn dân đã báo quan, quan phủ cũng có phái người đi tìm nó, lúc đó nó cũng rất thông minh, ban đêm không ai dám đi tìm nó, ban ngày không biết nó trốn ở mồ mả tổ tiên nhà ai ở ngọn núi nào, sai nha cũng không tìm ra nó. Sau này nghe nói có âm binh đi ngang qua, nó liền ăn hết âm binh và những âm hồn bị áp giải, một thời gian sau, nó đã tu được thành tựu, còn bắt đầu ăn thịt người. Bây giờ, nó vẫn chỉ thoắt ẩn thoắt hiện vào ban đêm, nhưng khi gặp con người nó cũng không tránh đi, nha sai bình thường hoàn toàn không thể làm gì được nó, trước đó còn có hai người bị nó cắn chết."
"Hình như nó rất lợi hại!"
"Đúng vậy..."
Mặc dù lúc này Ngô nữ hiệp đang đối mặt với Tam Hoa nương nương, nhưng thái độ của nàng lúc này hoàn toàn giống với thái độ của nàng với Tống Du vào ba năm trước, nàng không hề khinh thường nó, còn gắng sức kể lại cẩn thận, kỹ lưỡng tin tình báo mình nghe được.
"Dưới chân thiên tử, lần đầu tiên loại tà vật như vậy xuất hiện, chắc chắn sẽ huy động quân binh tới tiêu diệt, cấm quan đã tới đó nhưng không thể đấu lại tà vật đó. Nó đao thương bất nhập, dùng nỏ cung tên cũng không bắn thủng được nó. Mặc dù thời gian gần đây, trong Trường Kinh có vẻ yên bình, thực tế tới tận bây giờ, cơn sóng gió diễn ra từ năm ngoái vẫn chưa bình ổn lại, đã vậy cơn sóng ngầm lại dâng lên cuồn cuộn, nên không có ai phái quan binh tới trấn áp nó."
"Ồ."
Tam Hoa nương nương không hiểu mấy, nhưng vẫn ra vẻ gật đầu.
Lúc trước, đạo sĩ cũng làm như vậy.
"Ngược lại, quan phủ và bách tính ở đó đã tự bỏ tiền ra mời người tới trừ yêu, nghe nói có vài hán tử giang hồ nhận nhiệm vụ, muốn kiếm một khoản tiền nhỏ để đặt chân tới Trường Kinh. Thế nhưng thứ đó đao thương bất nhập, người luyện võ giang hồ bình thường cũng không làm gì được nó. Người bên đó cũng đã từng mời tiên sinh trong dân gian, sử dụng không ít các phương pháp dân gian, nhưng cũng chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc. Ta nghe bằng hữu ở Võ Đức Ti kể lại chuyện này liền nghĩ tới các ngươi, à, nghĩ tới Tam Hoa nương nương."
"Thế nào?"
"Thế nào!"
"Tam Hoa nương nương có nhận không?"
"Tam Hoa nương nương nhận."
"Lá gan của Tam Hoa nương nương thật lớn."
"Tam Hoa nương nương có sói, có hổ, còn có sơn thần, Tam Hoa nương nương còn biết phun lửa, có thể đốt cháy những thứ âm tà nhất."
Tiểu nữ đồng nghiêm túc nói.
"Trước kia, Tam Hoa nương nương từng giết chết rất nhiều cương thi."
"Tam Hoa nương nương pháp lực cao cường, thần thông quảng đại..."
"..."
Tiểu nữ đồng vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặc dù trên gương mặt nhỏ nhắn không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng thực tế nó đang cố gắng suy nghĩ xem ba năm trước, đạo sĩ đã trả lời ra sao, bây giờ nó nên nói lại ra sao.
"Vậy Tam Hoa nương nương tới đó bằng cách nào?"
"Ngày mai, quan phủ sẽ phái người tới đón ngươi."
"Đã biết!"
Lúc này, tiểu nữ đồng mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục nằm bò trên bàn, nghiêm túc lau bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận