Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 334: Không Tệ Chút Nào

"Ừm..."
Cảm giác có vị đắng.
Xem ra đạt được với yêu cầu tối thiểu rồi.
Vị mặn cũng phù hợp.
Dù sao đi nữa, hắn đã sống ở Âm Dương Sơn hai mươi năm, lại còn phải chăm sóc một bà lão gần như không thể tự chăm sóc bản thân. Hắn hàng năm phải muối không ít dưa chua, vậy nên hắn có thể kiểm soát tốt vị mặn trong món ăn.
Tuy đây là lần đầu tiên nếm thử nhưng hắn vẫn cảm thấy nó không nhẹ nhàng như món ta đã ăn ở huyện Nam Họa, tuy nhiên thì cũng không tệ.
"Không tệ chút nào."
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy con mèo đang ở bên cạnh nhìn hắn chăm chú, hắn liền lấy một ít rồi đưa cho nàng nếm thử.
Tam Hoa cũng không kén chọn, cho gì ăn nấy.
Nàng nhai một lúc rồi nuốt.
"Ăn ngon không?"
Tống Du mỉm cười hỏi nàng.
"Không biết nữa..."
Tam Hoa thành thật trả lời, sau đó lại ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhìn xuống lọ dưa chua, ánh mắt tràn đầy tò mò:
"Nếu đem cho thứ gì đó bỏ vào lọ này, thì sẽ biến thành loại mùi vị này sao?"
"Cũng đại loại như vậy."
"Nó sẽ không bị hỏng đấy chứ?"
"Không đâu."
"Vậy có thể ngâm chuột vào đây được không?"
"..."
Xem ra Tam Hoa cũng đang nỗ lực làm việc chăm chỉ để có cuộc sống tốt hơn.
"Ta e là không thể được."
Tam Hoa nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.
Đang định đợi nàng hỏi tại sao thì bên ngoài truyền tiếng gõ cửa, nàng và đạo sĩ đều quay lại nhìn.
"..."
Một chiếc xe ngựa đậu ngoài cửa.
Người xuống xe là một vị phu nhân ăn mặc sang trọng, đứng ở cửa, bên cạnh là phu xe và nha hoàn. Đợi khi Tống Du bước ra, đi lên phía trước chào hỏi, vị phu nhân cũng nhanh chóng đáp lễ.
"Mời vào!"
"Đa tạ tiên sinh."
Vị phu nhân không dám nói lớn:
"Ta nghe nói tiên sinh nàng năng lực trừ tà hàng ma?"
"Tại hạ từ nhỏ đã tu đạo, rất giỏi trong việc diệt trừ ma quỷ."
Tống Du tùy ý liếc mắt nhìn trang phục của phu nhân cùng nha hoàn bên cạnh rồi hỏi:
"Phu nhân chắc hẳn xuất thân từ một gia đình giàu nàng ở Đông Thành. Làm sao bà có thể tìm được đường tới đây?"
"Mấy ngày trước, hoa và cây trong nhà ta cần được chăm sóc nên ta tìm một người thợ chuyên chăm sóc đến giúp đỡ. Ta nghe người thợ nói rằng trên đường trở về gặp ma và bị ám, sau đó được một vị tiên sinh vừa đến Trường Kinh chữa khỏi chỉ bằng cách thổi vào người, giống như một vị thần."
Người phụ nữ nói, cúi đầu lần nữa và nhìn quanh căn phòng,
"Ta đến đây để tìm kiếm vị tiên nhân đó."
"Ta không dám nhận là tiên nhân."
"Cho dù không phải tiên nhân, nhưng nhà ngươi nhất định là cao nhân. Nếu nhà ngươi có thể giúp ta giải tỏa lo lắng, ta nhất định sẽ cảm tạ."
"Mời ngồi xuống rồi nói chuyện."
"Không cần khách sáo."
Trong phòng đều có bàn ghế, vị đạo sĩ và phu nhân ngồi đối diện nhau, giống như đang ở trong tiệm bói ở Đông Thành.
Người đánh xe đang đợi bên ngoài, nha hoàn thì đứng hầu bên cạnh.
"Không biết phu nhân có gì phiền lòng."
"Vì tiên sinh mới đến Trường Kinh không lâu, không biết ngài có biết ở Trường Kinh có một cần tửu quán, tên là Hạc Tiên Lâu. Chủ nhân của Hạc Tiên Lâu cũ là một vị cầm sư, tên là Vãn Giang cô nương chăng?"
"Ta cũng có nghe nói qua."
"Tiên sinh đã đến Hoạc Tiên Lâu bao giờ chưa?"
"Không giấu gì phu nhân, ta nghe nói Vãn Giang cô nương là một bậc thầy về cầm nghệ, được tôn sùng là một trong mười tài năng đáng ngưỡng mộ ở Trường Kinh. Vốn dĩ ta luôn muốn diện kiến cô nương ấy, nhưng vì nhiều lý do khác nhau nên ta chưa có cơ hội thực hiện ý nguyện này."
"Vậy tiên sinh có chút thông tin gì về Vãn Giang cô nương không?"
"Chuyện này ta không biết nhiều."
Tống Du thành thật trả lời:
"Ta chỉ nghe người kể chuyện trong quán trà nhắc đến."
"Những người kể chuyện trong quán trà đã nói sao?"
"Người kể chuyện trong quán trà..."
Những người kể chuyện ở quán trà khi nói chuyện thường có chút khoa trương.
Người ta nói rằng Thanh Hồng Viện và Lê Hoa Viên ở Trường Kinh là đẹp nhất, Vãn Giang cô nương là đẹp nhất.
Nữ tử ở Thanh Hồng Viện và Lê Hoa Viên đều xinh đẹp, tài giỏi, ca múa đẹp, lại biết cầm kỳ thi họa. Mặc dù phần lớn họ không lấy sắc hầu hạ người khác, miễn là họ có duyên, có tài, có lẽ cũng có cơ hội thân thiết. Người ta kể rằng xưa kia từng có một văn nhân tài hoa cái thế ở Thanh Hồng Viện, các cô gái đã tự nguyện nuôi hắn ta mà không lấy một xu nào.
Vãn Giang cô nương thì khác, nàng là chủ nhân của cầm tửu quán nổi tiếng nhất Trường Kinh.
Nàng nổi tiếng với khả năng chơi đàn, rất đại nhã.
Nghe nói Vãn Giang cô nương diện mạo xinh đẹp như tiên nữ, dù không trang điểm cũng đẹp hơn những nữ tử trang điểm đẹp nhất thiên hạ. Mọi người đều nói, nếu không phải tiên giáng trần, thì chính là yêu quỷ đã biến thành người, nếu không thì sao nàng có thể đẹp đến vậy? Hơn nữa kỹ năng đàn của nàng là tuyệt đỉnh đương thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận