Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 648: Dốc Hết Tâm Sức

Thường thấy một vị đạo sĩ đang trò chuyện với bọn quỷ.
Lúc này đối với những tên quỷ mới này mà nói, hắn chính là người duy nhất có thể nói chuyện với bọn họ.
Có tên đồng ý, có tên lại do dự.
Phàm là những tên tỏ ra do dự, dù là chỉ có một chút xíu, đạo sĩ cũng loại bỏ hết thảy.
Nhưng mà như suy nghĩ lúc trước của hắn, khi phải đối mặt với những chuyện kiểu này, cách thoải mái nhất lại chính là chính mình. Người trong thôn mộc mạc, bởi vì dịch bệnh mà chết, biết được vì bệnh tật mà phải chịu bao nhiêu đau đớn, chịu bao nhiêu khổ cực, chính bọn họ cũng bị chết trong bóng tối, nay lại xuất hiện một vị đạo sĩ, nguyện dốc hết tâm sức khả năng của mình giúp người, cùng vị thần y giơ cao ngọn đuốc, như đang cố thêm một chút ánh sáng.
Vậy nên thần núi liền đào mộ, dùng cỏ cây làm xác.
Đèn lồng được Tam Hoa nương nương đốt được treo ở trên cành cây cả đêm, thần y cùng đồ đệ ở dưới cũng thức trắng đêm không ngủ, vị đạo sĩ phất tay trước ngọn gió bắc ban đêm, nhìn về phía xa xa, nhưng không hề làm nhiễu loạn, kiếm khách đành phải ôm kiếm ngồi ở phía xa, đốt đống lửa, một đêm ngắm sao, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.
Có đạo sĩ hộ pháp, có lúc ngay bên cạnh mộ phần, có người đi qua bên cạnh, nhưng cũng không phát hiện được bọn họ.
Lúc gọi hồn ma đến, chính miệng bọn họ hỏi cảm giác của những hồn ma bị bệnh này.
Dã thú không sợ hãi, yêu tà không quấy nhiễu.
Ban ngày thì đi bộ trong thôn xóm thành trì.
Đạo sĩ vẫn đem linh lực hóa thành nước mưa, hòa vào giếng nước, vừa xua tan yêu pháp tà thuật trên người bệnh nhân, cũng tăng thêm chút sức sống cho người không bị bệnh, khống chế ôn dịch lan tràn. Thần y thì phối hợp với quan lại các nơi, thí nghiệm biện pháp mới mình dùng y học cả đời nghiên cứu ra, hai thứ kết hợp, tác dụng không nhỏ.
Tống Du vừa có cơ hội lĩnh hội được kiến thức và phong thái của vị thần y này.
Thần y quả thật là thần y, không chỉ biết rõ kinh mạch xương cốt cơ thể người, thông hiểu y lý bệnh lý, còn có năng lực thông thần.
Gặp Tống Du, lão chỉ nhìn một cái, rõ ràng còn không có dấu hiệu của bệnh tật, lại có thể kết luận người có phải hay không nhiễm bệnh nhưng không có phát tác, cũng có người lão chỉ cần nhìn qua một chút, liền biết được người này trên người có bao nhiêu bệnh, bệnh nào cần trị. Thậm chí có lúc chỉ cần nhìn tướng mạo con người, liền biết được nhân sinh ra sao, xem mạch người, liền kết luận người này có thể sống đến năm bao nhiêu tuổi.
Dược thảo côn trùng, thế gian vạn vật, không có gì là lão không nhận ra.
Nghe đệ tử nói, có lúc Thần y chữa bệnh cho người không cần dùng thuốc, chỉ cần vỗ một cái, hoặc bảo người đó làm việc gì, hoặc nói vài câu, là có thể khiến sức khỏe của họ khá hơn rất nhiều.
Về phần trong truyền thuyết trường sinh dược, bất lão dược, thậm chí ăn có thể thăng tiên, có thể chuyển biến nam nữ dược, sư phụ bọn họ cũng biết được. Chỉ là mỗi khi nói đến những chuyện này, bị Thái thần y nghe thấy, sẽ tới đây lên tiếng trách cứ bọn họ nói mạnh miệng không để ý sự thật, lại nói với Tống Du rằng đều là do thế nhân đồn đãi mà có.
Thần y như thế, nay lại có đạo sĩ tương trợ, có thể tập trung toàn bộ sức lực để nghiên cứu, hơn nữa lão đã sớm có những nghiên cứu khác trước đó, phương pháp chữa bệnh nhờ vậy mà nhanh chóng được hoàn thiện.
Tống Du còn làm nhiều chuyện hơn nữa.
Nếu trên đường đi gặp phải yêu ma làm loạn, cũng phải đi điều tra một phen, thuận tay diệt trừ chúng luôn.
Nghe nói rất nhiều thôn xóm bản thân cùng ngoại giới tương tác không nhiều lắm, dịch bệnh về sau, càng là tương đương ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫn là có ôn dịch, cũng là không biết từ đâu xuất hiện.
Hắn cũng phải kiên nhẫn tìm kiếm.
Đi như vậy là đi chậm hơn trước nhiều.
Tuy nhiên Tống Du vẫn rất kiên nhẫn.
Tam Hoa dường như cũng không bận tâm đến chuyện đó.
Trời mùa đông càng lúc càng lạnh, rét càng ngày càng đậm.
Có thể nhận thấy rõ được, các nơi cực khổ, hành động lần này của đạo sĩ và thần y thật sự không cần phải bàn quá nhiều.
Thời gian cứ vậy trôi qua, thoắt cái đã đến tháng chạp.
Hòa Châu đã có tuyết, Quy Quận cũng đã đón đợt tuyết đầu tiên.
Bên ngoài lúc này đã có gió lạnh xào xạc, tuyết trắng xóa, Thái thần y bọc xiêm y thật dày, ngồi ở trên lưng hắc mã của kiếm khách, hai gã đồ đệ đi theo Tống Du cùng kiếm khách chậm rãi đi về phía trước, bỏ lại phía sau những dấu chân.
Đạo nhân trên người dính đầy gió tuyết, vừa đi vừa nói:
"Chúc mừng thần y, liệu pháp mới đã được hoàn thành, đợi đến huyện Linh Trạch, sau đó xác nhận một chút, liền có thể báo lên quan phủ, dần dần mở rộng ra toàn quân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận