Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 888: Không Hề Quan Tâm

Những tà ma rải rác còn lại đa phần tập trung ở Hòa Châu, mặc dù những tà ma này không mạnh bằng Yêu Vương, lại số lượng rất lớn, chủng loại đa dạng, Lôi Bộ Chính Thần muốn tiêu diệt tất cả, vốn cũng phải tốn chút thời gian, nhưng chúng cũng đã bị đạo sĩ xử lý hết toàn bộ. Sau đó, đạo sĩ cũng đã đi tới mấy châu ở phương Bắc, mặc dù không tiêu diệt hết sạch sẽ như khi ở Hòa Châu, nhưng phàm gặp được hoặc nghe nói ở đâu có yêu ma, nếu cơ duyên tới, hắn đương nhiên sẽ không nương tay.
Hơn nữa, từ sau khi Thư Nhất Phàm dùng võ nhập đạo, hắn đã dùng sức của một mình dọn dẹp sạch sẽ Quang Châu, trong suốt hành trình đi tới phương Bắc, đạo sĩ cũng đã giúp các vị thần của Lôi Bộ và Thiên Cung tiết kiệm không biết bao nhiêu công sức.
Bây giờ, có lẽ bọn hắn cũng nên rãnh tay chuyện ở phương Bắc, bỏ ra chút công sức để chăm lo tới những nơi khác ở Đại Yến. Vì vậy, yêu ma làm loạn ở ngoài thành cũng ít đi rất nhiều.
Chỉ là diện tích Đại Yến rộng mấy vạn dặm, tà ma giống như bệnh tật trên cơ thể con người, chỉ có thể khống chế chứ không thể trị tận gốc.
Ngược lại, những ngày này, thường có người lui tới trước cửa nhà hắn.
Đạo sĩ không hề quan tâm tới, nhưng cho dù là Tam Hoa nương nương, chim én ở trên mái nhà hay nữ hiệp đang chuyên tâm đọc sách ở nhà bên đều rất cảnh giác và nhạy cảm. Những tên nô bộc, sai vặt này không thể gạt được bọn hắn, chỉ là không biết sau lưng chúng là những người ba năm trước phát hiện đạo sĩ sống ở Trường Kinh này không giống bình thường, hay là lần này hồi kinh bị Trần tướng quân hấp dẫn nên mới chú ý tới hắn.
Mấy ngày sau, Trường Kinh đã trở nên sáng sủa.
Tiết Tiểu Tuyết, từ sớm đã có người của Võ An Hầu phủ tới đưa tin, nói rằng buổi chiều Võ An Hầu sẽ đến nhà bái phỏng, cũng coi như đúng phép tắc.
Đến xế chiều, Trần tướng quân đúng hẹn cưỡi ngựa đi tới.
Hắn vẫn chỉ mang theo mấy tên thân vệ, tới cửa, Trần tướng quân vào nhà, thân vệ đều đứng ở bên ngoài, chỉ có hai người mang đồ vào trong nhà.
"Mong rằng không quấy rầy đến tiên sinh, ta mang tới cho tiên sinh mang một viên bánh trà long đoàn, là của bệ hạ ban thưởng."
Trần tướng quân nói với Tống Du, sau đó cầm lấy hộp quà từ tay người đứng bên trái phía sau mình, đưa cho đạo sĩ.
"Dù sao Trần mỗ cũng không phải người thích uống trà, uống rượu còn không phân biệt được ngon hay dỡ, chỉ đành mượn hoa hiến phật, tặng nó lại cho tiên sinh."
"Tướng quân khách sáo rồi."
Tống Du cũng không khách sáo với hắn.
Trần Tướng Quân lập tức cầm lấy 2 vò rượu trong tay người ở phía sau, nói với Tống Du.
"Trần mỗ tới từ huyện Châu Ngọc ở Ngang Châu, cố hương của Trần mỗ vốn nổi tiếng là quê hương của rượu gạo, tuy nhiên từ sau khi tòng quân, Trần mỗ cũng rất ít khi uống, lúc ở trong quân doanh cũng rất hiếm khi uống rượu, lần này người trong tộc biết tin ta đã hồi kinh, nên đặc biệt đưa vài hũ đến, bèn mang đến cho tiên sinh nếm thử."
"Tại hạ cũng đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon cho tướng quân."
Tống Du thấy hắn mang rượu tới, liền biết trong khoảng thời gian này, trong lòng hắn đã tích tụ không biết bao nhiêu sầu não, đã vậy trong Trường Kinh này, hắn lại không thể tìm những người khác thổ lộ nỗi lòng, chỉ đành tìm tới chỗ của Tống Du.
Quyền quý tìm tới tăng nhân, đạo sĩ kể ra nổi lòng là truyền thống của Đại Yến, so sánh giữa Tống Du với các đạo sĩ khác, dù sao hắn vẫn tin tưởng và quen thuộc với Tống Du hơn.
Quả nhiên, Tống Du vừa mời hắn ngồi xuống bàn, liền nghe hắn vừa mở vò rượu ra vừa nói.
"Ai cũng nói rằng lần này Trần mỗ đại thắng quay về, vang danh thiên hạ, tiền đồ vô hạn, nhưng những cay đắng ngọt bùi trong đó chỉ bản thân ta mới biết được. Ở kinh thành rộng lớn như vậy, có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm Trần mỗ, trừ vài kẻ lỗ mãng ra, không có mấy người dám đến bái phỏng Trần mỗ, Trần mỗ cũng không dám tùy ý đi bái phỏng người khác, thậm chí khi bái phỏng những người quen thuộc trước kia cũng không dám ở lâu, sợ bị người khác tung tin đồn thất thiệt, biến thành chứng cứ phạm tội, còn liên lụy tới người khác. Nghĩ lại, chỉ khi đến chỗ này của tiên sinh mới không dễ bị nghi ngờ như vậy."
"Tình cảnh hiện tại của tướng quân gian nan đến vậy ư?"
"Nếu là lúc trước còn đỡ, bây giờ đang là thời điểm đặc thù, bệ hạ tuổi cao sức yếu, công chúa vừa mới bị phế, triều đình rối ren chưa ngừng, các hoàng tử vẫn còn trẻ, đến quốc sư cũng không có mặt ở Trường Kinh, chỉ là mấy năm trước, lúc sắp rời đi, hắn đã triệu tri châu của Dật Châu là Du Kiên Bạch về lại kinh thành, phụ tá triều chính với Tể tướng, đương nhiên mỗi hành động của Trần mỗ đều bị bọn hắn nhìn chằm chằm."
Bùm một tiếng, Trần Tướng Quân đã khui rượu ra.
Hắn rót rượu ra hai chén.
Trong chén là dòng rượu màu trắng đục, ngửi vào có mùi gạo nồng nặc.
"Lúc này ở trong triều có không biết bao nhiêu người e ngại Trần mỗ, muốn tiêu diệt Trần mỗ."
Trần Tướng Quân lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận