Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 314: Hai Loại Sơn Thần

"Ta không tiện mang về nên xin nữ hiệp mang theo."
"Buổi tối không lạnh sao?"
"Tìm chỗ tránh gió, đốt lửa là được."
"Cũng được."
Ngô nữ hiệp đã nói hết những lời quan tâm, cũng không nói gì thêm, chỉ đứng ở bên cạnh, chờ hắn gấp chăn lông xong, nhận lấy xoay người rời đi.
Một người một ngựa, hình bóng dần biến mất trong rừng cây.
Tống Du quay đầu nhìn ngọn núi...
Màu xanh lá cây dày đặc, thỉnh thoảng có một vài bông hoa đào, sương mù buổi sáng.
Theo như lời Ngô nữ hiệp nói, trên ngọn núi này thường có quỷ quái hại người, suy đoán chắc chắn là nơi tụ tập linh khí nhưng đêm qua hắn cảm ngộ thiên địa linh vận lại không phát hiện có điểm nào bất thường, không so sánh với những ngọn núi có ít người sinh sống cách năm trăm dặm ở Bình Châu mà so sánh với rất nhiều danh sơn thắng thủy nổi tiếng dọc đường thì linh khí kém hơn một chút.
Sợ là còn có một bí ẩn khác. ...
"Ở đây không có Sơn Thần."
Trên thế gian có vô vàn ngọn núi, Sơn Thần chỉ là một trong số đó.
Tuy nhiên, Sơn Thần cũng được chia thành Tiên Thiên Sơn Thần và Hậu Thiên Sơn Thần.
Tiên Thiên Sơn Thần không phụ thuộc vào tín ngưỡng của sinh linh trong thiên hạ.
Tiên Thiên Sơn Thần là linh hồn của núi lớn, những linh hồn này có linh trí, sau đó đắc đạo rồi biến thành thần. Những vị Sơn Thần này vốn thần thông quảng đại, pháp lực cao cường, đặc biệt là ở vùng đất nơi ngài sinh ra, cũng chính là hóa thân của ngài.
Còn Hậu Thiên Sơn Thần phần lớn đều phải phụ thuộc vào tín ngưỡng.
Sơn Thần cũng được chia thành tự nhiên thần và nhân thần.
Có vị thần là do mọi người nhìn thấy những ngọn núi cao nguy nga đồ sộ, khí thế mạnh mẽ hoặc vô cùng linh thiêng, bèn tôn ngọn núi đó là Sơn Thần, thời gian dài hương hỏa thờ cùng, núi đó đã thật sự có Sơn Thần.
Cũng có Sơn Thần vốn là yêu ma quỷ quái ở trong núi nhưng trước giờ chưa từng làm chuyện ác, còn kết thiện duyên với con người, chỉ cần có người thờ cúng hương hỏa, có người tin theo, liền trở thành Sơn Thần, hoặc là triều đình hạ lệnh, thiên cung đồng ý, sắc phong một người có đức hạnh hơn người làm Sơn Thần của một ngọn núi nào đó.
Thông thường, Tiên Thiên Sơn Thần được sinh ra ở một vùng đất cách xa nhân thế, tràn ngập linh khí. Còn đa phần Hậu Thiên Sơn Thần sinh ra ở nơi con người tập trung sinh sống, thậm chí là ở trong thành, nơi nào càng hoa lệ, càng dễ sinh ra Sơn Thần.
Xung quanh Trường Kinh có không ít ngọn núi tồn tại Sơn Thần.
Núi Nhạn Hồi không phải ngọn núi không có tên tuổi gì, ngọn núi này không chỉ có tiếng tăm, mà còn nguy nga, tráng lệ, núi Nhạn Hồi dựa sát vào Trường Kinh, nằm ngay bên cạnh đạo quán, mặc dù không có Sơn Thần cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng dù sao có Sơn Thần cũng vẫn bình thường hơn.
Đã vậy nơi này còn thường xuyên có yêu ma quỷ quái hại người...
"..."
Tống Du nhắm mắt lại, cảm ứng linh hồn của ngọn núi này.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn không có bất kỳ thu hoạch gì cả.
Hắn lại đi tìm các động vật ở trong núi hỏi thăm.
Vẫn không có bất cứ thu hoạch nào.
Ngẫm lại cũng đúng, nơi này nằm sát Trường Kinh, nếu như thật sự có đại yêu ma chiếm ngọn núi này làm địa bàn tu hành, bắt bọn tiểu yêu tiểu quái đi ra ngoài thay chúng hại người, vậy ắt hẳn bọn chúng biết cách che giấu rất giỏi.
Chẳng qua Tống Du cũng không vội, hắn tìm một bóng râm ở trong núi rồi ngồi xuống phơi nắng, ngắm phong cảnh mùa xuân.
Ngày mai chính là tiết xuân phân.
Ngày xuân phân, đêm ngày dài bằng nhau, sức mạnh của khí âm dương trong trời đất cũng ngang nhau, đạt tới sự cân bằng hoàn hảo, vừa hài hòa vừa kỳ diệu đến không tưởng. Phần lớn sinh linh quỷ quái trong trời đất đều sử dụng phép âm dương hoặc linh khí trong thiên địa để tu luyện, hấp thụ linh khí của trời đất và tinh hoa của nhật nguyệt, thậm chí đa số tu sĩ nhân loại cũng sử dụng hai phương pháp này để tu hành.
Xuân phân vừa điểm, âm dương cân bằng, linh khí hài hòa, nếu như có yêu ma quỷ quái lợi hại hoặc tu sĩ nhân loại tu hành ở một nơi nào đó, ắt sẽ phá vỡ sự cân bằng đấy, khiến cho sự hài hòa ấy mất đi.
Dù có che giấu tốt đến mức nào, cũng không thể che giấu được mãi.
Trừ trời đất ra, nếu có ai khác có thể đạt đến sự cân bằng hài hòa một cách hoàn hảo như vậy, kẻ đó xứng đáng được xưng là bậc đại năng.
Buổi trưa, Tống Du ăn chút lương khô, uống ngụm nước.
Hắn cũng không quên đánh một giấc ngủ trưa.
Mèo Tam Hoa nhảy tới nhảy lui bên cạnh hắn, chẳng biết là đang bắt bướm hay bắt côn trùng, có lúc nó lại leo lên cái cây bên cạnh, móng vuốt cà vào vỏ cây tạo nên những tiếng kêu xoèn xoẹt, có lúc nó lại đi vào trong bụi cỏ, chẳng biết đi nơi nào, một lát sau há hốc mồm quay lại, ngửi cái mũi của hắn một lát, rồi lại bỏ đi.
Mèo Tam Hoa cũng không hỏi nhiều vị đạo sĩ này đang làm gì ở trên núi, tại sao lại không rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận