Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 722: Ngày Náo Nhiệt Nhất

Mèo Tam Hoa vẫn đứng ở lỗ châu mai bên trên tường thành, hai con mắt như hai viên hổ phách nhìn ra khoảng không phía xa xa, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng giống như không hề nghe thấy lời của đạo sĩ, mãi một lúc sau, nó mới xoay người nhảy xuống lỗ châu mai, bước từng bước nhỏ chạy theo sau đạo sĩ.
"Chúng ta đi à?"
"Đi thôi."
"Không chơi thêm nữa à?"
"Ở đây có rất nhiều chuột à?"
"Rất nhiều."
"Trên thảo nguyên cũng có rất nhiều chuột, còn có cả thỏ, có thể bán thỏ lấy tiền."
"Đúng vậy..."
Tống Du về lại chỗ qua đêm, sắp xếp lại đồ đạc, một người một nèo một ngựa lại tiếp tục không nhanh không chậm cất bước rời đi, ra khỏi toà thành, sau đó hắn lại vốc một vốc nước ở chiếc hồ ngoài thành để rửa mặt, sau đó xoay người bắt đầu thi pháp, tập hợp đất lại thành tường, một vách tường bằng đất vàng cao chừng bốn thước lấp kín phía trước cửa thành, sau đó hắn liền rời khỏi Quy Thành.
Lúc hắn quay đầu nhìn lại, toà thành đất kia đã trở nên rất nhỏ.
Lúc này Tống Du đã biết được tại sao quốc sư lại giữ Quy Thành này lại và mục đích hắn tập hợp quỷ binh quỷ tướng.
Âm gian địa phủ sắp được hình thành.
Âm phủ đương nhiên phải có quỷ binh.
Tuy nhiên điều không thể hiểu được là, Tống Du lại có cảm giác hắn và bọn chúng sẽ có ngày gặp lại nhau.
Cũng có thể sẽ không gặp, hoặc sau này khi hắn kết thúc chuyến du lịch, về lại Phục Long Quan dưỡng già, rất nhiều năm sau đó, hắn sẽ được nghe kể về những anh linh trên thảo nguyên ở Ngôn Châu bằng những hình thức khác, nói rằng bọn hắn rất linh thiêng, hoặc là một trong số bọn chúng có đức hạnh và bản lĩnh xuất chúng, đã trở thành thần quan, dưới trướng có bao nhiêu vị thần thuộc hạ, như vậy cũng coi như là một hình thức gặp gỡ. ...
Doanh trại của hội thảo nguyên vẫn đang đốt lửa, một đám người vây quanh đống lửa ca hát nhảy múa, không biết đám người kia không hề thấy mệt hay là đã đổi một nhóm người mới khác tới.
Tống Du đưa tiểu nữ đồng đi tới, hắn tìm thấy gia đình Lâm Nhạc đang ngồi ở rìa ngoài, hai bên mỉm cười chào hỏi một phen, sau đó ngồi chung với nhau.
"Hội thảo nguyên này thật náo nhiệt."
Tống Du nhìn lên phía trước, không khỏi thốt lên một câu.
"Ngày mai mới là ngày náo nhiệt nhất."
Lâm Thường nói, rồi hắn lại lắc đầu.
"Cho dù có náo nhiệt ra sao, một năm cũng chỉ náo nhiệt được mấy ngày, thời gian còn lại đều lạnh lẽo đến không thể tưởng tượng được, thậm chí có lúc cả mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể nhìn thấy người khác."
"Đúng vậy."
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến cho hội thảo nguyên náo nhiệt như vậy.
"Khi nào túc hạ quay về?"
"Ngày mai bái tế trời đất, ngày mốt sẽ quay về, trưởng tử nhà ta đã tòng quân ở phương Bắc, tuổi tác Lâm Nhạc còn nhỏ, nếu như trưởng tử còn ở nhà, hoặc chờ thêm vài năm để Lâm Nhạc lớn hớn chút nữa, đến lúc đó có thể sẽ ở lại hội thảo nguyên lâu thêm mấy ngày để tìm nữ tử phù hợp cho nó."
Lâm Nhạc bật cười, quay đầu lại nói.
"Lúc nào tiên sinh sẽ rời đi?"
"Ta và Tam Hoa nương nương đã quyết định xong, ngày mai sẽ đi."
"Ngày mai sẽ đi à? Ngày mai chính là hội thảo nguyên."
"Xem náo nhiệt đủ rồi."
"Tiên sinh định đi đâu?"
"Phương Bắc."
"Phương Bắc đang có chiến tranh."
"Vừa hay tại hạ có vài người quen trong quân đội biên giới, muốn tới đó xem sao."
Ánh mắt Tống Du nhìn sang đám người đang nhảy múa quanh đống lửa ở phía trước, mở miệng nói.
"Trưởng tử nhà ta tham gia quân đội ở phía Bắc, khoảng thời gian trước, nó có gửi thư về, nói rằng bên đó đang đánh nhau rất khốc liệt."
Lâm Thường thở dài một hơi, liếc mắt nhìn sang phu nhân mình ở bên cạnh, hắn cau mày, do dự một lát mới xoay người sang, nhìn về phía đạo sĩ.
"Nói ra cũng thật trùng hợp, tối qua nội nhân còn nằm mơ thấy nó."
Ngọn lửa phản chiếu bên trong ánh mắt hắn.
Dáng vẻ này của hắn rất rõ ràng, hắn muốn nhờ vị đạo sĩ ngẫu nhiên gặp gỡ không lâu nhưng rất có bản lĩnh này giúp đỡ.
Tống Du hoàn toàn không nhìn hắn, nhưng dường như vẫn cảm nhận được sự lo lắng của hắn, bèn quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy người đàn ông nọ đang cau mày lại, hắn bèn nói.
"Ban ngày suy nghĩ, buổi tối sẽ nằm mơ, mẫu tử lại liền tâm, ngẫm lại phu nhân cũng bởi vì thường xuyên lo lắng bất an cho con trai ở trong quân đội, vì vậy mới nằm mơ, hà cớ gì túc hạ phải lo lắng?"
"Nàng ấy nằm mơ con trai bị lửa thiêu đốt, la hét không ngừng."
"..."
Tống Du híp mắt lại, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn lên phía trước, một lúc sau, hắn mới nhỏ giọng an ủi.
"Tại hạ không am hiểu giải mộng, tuy nhiên cũng biết, giấc mơ vốn mờ ảo không rõ ràng, cho dù có là đại sư giải mộng tốt nhất cũng chỉ có thể nửa đoán nửa giải mộng, cho dù giấc mơ có chân thực thần kỳ ra sao, nó cũng chỉ là hư ảo, chỉ là một giấc mơ mà thôi, chỉ càng khiến cho người ta lo lắng chứ không chứng tỏ được điều gì."
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng Lâm Thường vẫn cảm thấy lo lắng.
Thời đại này, mọi người đều rất tin tưởng những thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận