Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 306: Hạnh Hoa

"Đúng!"
"Vậy hẳn là nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, xế chiều hôm nay ta trở lại, sẽ đưa Tam Hoa sang nhà Chu thị bắt chuột."
"Vậy ngươi đi một mình sao?"
"Cũng có thể."
"Một mình sẽ cô đơn lắm."
"Cô đơn rất tốt."
"Không cô đơn cũng rất tốt."
Tam Hoa Miêu nhìn chằm chằm hắn, suy nghĩ một chút:
"Tam Hoa đi cùng ngươi."
"Tam Hoa Nương Nương có mệt không?"
"Không buồn ngủ!"
". . ."
Nụ cười trên mặt Tống Du đã tắt một hồi.
Trước khi xuống núi rất khó có thể tưởng tượng, một con mèo nhỏ như vậy mà có thể mang lại cho hắn nhiều cảm xúc ấm áp vậy.
Giống như chẳng có lý do gì khác.
Ngay cả tiền trong nhà đều bị nàng giấu ở hang chuột, tối hôm qua còn cho hắn nhìn một cái, giấu rất sâu.
"Vậy thì cảm ơn Tam Hoa Miêu."
"Không có gì."
"Sao khóe miệng Tam Hoa Miêu lại dính màu đó thế? Ở đâu dính vào thế?"
Đạo nhân mỉm cười, đưa tay ra muốn lau giúp.
"Tam Hoa Nương Nương mới vừa ăn một con chuột."
". . ."
Đạo nhân yên lặng thu tay lại.
Một đĩa bánh còn lại ba bốn cái.
Mang theo bên người, buổi trưa cũng ăn món này.
Đạo nhân nhanh chóng mặc áo bào, đóng cửa đi ra ngoài.
Đi xuyên qua thành, nhanh chóng đi đến cửa Đông Thành.
Ra cửa Đông Thành, địa hình rất khác với Tây Thành, phía xa có rất nhiều núi lớn, có thể thấy phong hỏa đài loáng thoáng trên đỉnh núi, mặc dù còn cách rất xa, đã có thể nhìn thấy Hạnh Hoa khắp núi, hàng dãy núi dài nhuộm màu trắng phấn của Hạnh Hoa.
Một con đường đất dẫn tới chân trời xa.
Như lời Ngô nữ hiệp, quả nhiên có rất nhiều người đi ra ngoài thành ngắm Hạnh Hoa, nhất là khi vừa mới kết thúc lễ hội mùa xuân không lâu, rất nhiều học sinh còn ở lại trường kinh, những học sinh này vừa có nhã hứng, lại rảnh rỗi, lập tốp ba tốp năm người, một đám người cùng nhau ra khỏi thành chủ yếu để ngắm hoa, cả con đường đều là tiếng họ cưuòi nói, không ít người cười to.
Không cần chỉ đường, đi theo đám người là được.
Cô mèo nhỏ loạng choạng, đi ở phía trước, lúc dừng lại chờ hắn mới há miệng ngáp, lại lắc đầu một cái, giữ cho bản thân tỉnh táo.
"Tam Hoa Miêu mệt sao?"
"Không mệt."
"Đến núi còn phải đi một đoạn, nếu không Tam Hoa Miêu vào trong túi đi."
"Được-"
Tống Du bỏ túi ra, để dưới đất, mèo nhỏ khôn khéo chơi vào, mặc hắn nhấc lên.
Túi này cũng là mới làm mấy ngày trước ở Trường Kinh, cũng không phải cái được sửa từ túi bị hở. Nhưng cũng không khác mấy, túi này có hai ngăn, một ngăn để đồng xu và đồ nhỏ, một cái khác dùng để chở Tam Hoa Miêu, có thể nói là đặc biệt làm ra để đưa đón nó.
Đạo nhân từ từ về phía trước, thưởng thức cảnh xuân.
Miêu nhi rất mệt, nhưng cũng ngó đầu ra khỏi túi, híp mắt quan sát thế giới, khi thì ngửa đầu nhìn đạo nhân một cái.
Một đường trừ các học sinh, cũng cũng không ít sĩ nhân, thậm chí còn có con gái, lập gia đình hay chưa lập gia đình cũng có, còn có tùy tùng đi theo, có cả vài người lập đoàn chỉ để đi ra ngoài.
Cũng có thể thấy vài phần cởi mở của Đại Yến.
Nhớ lúc mới tới Trường Kinh, mặc dù đã đầu mùa xuân, nhưng chưa qua Kinh Trập, cỏ dại ven đường vẫn lưu lại màu sắc héo hon của mùa đông năm trước, hôm nay lại ra ngoài thành một chuyến, gần đến xuân phân, đã là xuân sơn nơi nơi.
Lúc dừng bước lại, đã đến dưới chân núi Trường Sơn.
Hạnh hoa nở nhiều nhất ở ngọn núi này, nên gọi là Trường Sơn, cũng là ngọn núi cao nhất nhìn từ cửa thành.
Từ Trường Kinh đến núi Trường Sơn khoảng hơn hai mươi dặm.
Người ra khỏi thành du xuân ngắm hoa, đã lên đường từ sớm, thu dọn hành lý thong thả đi bộ đến Trường Sơn, vừa hay tới buổi trưa tìm một bãi cỏ trải thảm ngồi ăn một chút gì, uống chút rượu, ngắm hoa ngâm thơ, đến lúc xế chiều vừa vặn trở lại Trường Kinh, trải qua một ngày tốt đẹp ở thời đại này.
Cũng là bởi vì sĩ nhân văn nhân Trường Kinh cũng thích đi Trường Sơn ngắm hoa, triều đình trước cũng chi tiền sửa bậc thang ở Trường Sơn, hành lang dài cùng gian hàng, giúp mọi người dễ dàng nghỉ ngơi.
Đạo nhân cùng nhau đi tới, hoa cỏ vô số, xung quanh trên sườn núi cũng có không ít Hạnh hoa, nhưng đi đến dưới chân núi Trường Sơn, ngửa đầu nhìn một cái, mới cảm thấy Hạnh hoa trước đây mình thấy cũng quá ít quá thưa thớt, mới hiểu vì sao nhiều người ở xa hơn Trường Kinh đến đây ngắm hoa.
"Chúng ta đã tới chưa?"
Giọng Tam Hoa Miêu rất nhỏ, sợ bị người ta nghe thấy.
"Đến rồi."
"Để ta xuống."
"Không mệt sao?"
"Ta cũng phải xem hoa-"
"Được."
Đạo nhân để Tam Hoa Miêu xuống.
Không biết là mệt hay do ở trong túi cuộn tròn người hơi lâu, lúc xuống đất đi vài bước còn loạng choạng.
Đạo nhân lắc đầu cười cười, bước tới.
Chỉ thấy Trường Sơn hiểm trở, vốn là nơi hiểm yếu của Trường Kinh, bay qua ngọn núi này, phía sau núi có quân đội đóng quân. Mà chỗ dốc của Trường Sơn chỉ sợ vượn mới có thể leo lên, núi đá trần trụi, ngọn núi hiểm trở như vậy có thể mọc nhiều hạnh hoa như vậy, từng chùm từng chùm, nhuộm trắng cả những ngọn núi xung quanh.
Những người chưa từng thấy sợ rằng cũng khó có thể tưởng tượng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận