Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 834: Hành Lý

Tam Hoa nương nương vẫn đứng bên cạnh nghiêm túc quan sát.
Tuy nhiên, những ngày tháng như vậy ở thành nhỏ Triệu Châu cũng sắp sửa kết thúc.
Bây giờ đã là mùa xuân.
Chỉ là trước giờ, mùa xuân ở phương Bắc vẫn luôn tới trễ.
Giống như dự đoán của đạo sĩ, hết hôm nay, lại có 7,8 ngày nắng liên tục, nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng lên, băng tuyết đã tan. Đến trung tuần tháng hai, băng trên mặt sông đã hoàn toàn không còn tồn tại, tuyết ở trên đường cũng không còn nhiều nữa.
Mấy ngày nay, Tống Du tranh thủ giặt sạch toàn bộ y phục, cũng giặt sạch và phơi khô chăn lông dê, thảm lông dễ và chăn mỏng, thậm chí còn giặt sạch túi ống và hà bao một lượt, mượn chủ khách điếm một nơi để phơi khô.
Tam Hoa nương nương thì đưa chim én làm công của nó đi tới bờ sông, bắt được rất nhiều cá nhỏ, toàn bộ đều được làm thành cá khô.
Hành lý sắp xếp xong xuôi, cũng phải mang theo cá khô.
Mãi đến khi hắn đã thanh toán xong tiền nhà, cầm túi ống đi từ trên lầu xuống, cũng cầm chìa khóa xuống, chủ khách điếm lại đi tới trước mặt hắn, vẫn là dáng vẻ vô cùng rối rắm kia.
Hắn muốn thương lượng chuyện bỏ tiền ra để mua lại công thức thịt om, lại sợ Tống ra giá quá cao, hơn nữa lúc hắn ra giá cũng thấy băn khoăn, lại cảm thấy có chút không nỡ. Khoảng thời gian này ở chung với nhau, hai bên coi như cũng đã quen thuộc, hắn muốn mặt dày mày dạn hỏi xem Tống Du có thể dạy lại cho mình cách nấu hay không, không cần nhắc tới chuyện tiền nong, hoặc cũng có thể bởi vì đã quen thuộc, nên hắn càng không làm được chuyện mất mặt như vậy.
Chủ khách điếm chỉ vội vàng chạy tới cầm đó giúp Tống Du, ân cần hỏi.
"Tiên sinh rời đi ư?"
"Đúng vậy, khoảng thời gian này xin đa tạ ông chủ."
Tống Du nói với hắn.
"Phòng đã được quét tước sạch sẽ, đồ vật còn nguyên vẹn, có không ít thứ vẫn y nguyên như ban đầu, ông chủ có cần đi lên kiểm tra một chút không?"
"Đương nhiên tin tưởng tiên sinh."
"Vẫn nên lên xem mới thỏa đáng."
"Cũng không có bao nhiêu đồ đạc, không có gì đáng để xem."
"Vậy hãy cất kỹ chìa khoá."
"Được..."
Chủ khách điếm nhận lấy chìa khoá trong tay đạo sĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, lại là dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Sao đạo sĩ lại không biết được suy nghĩ của hắn?
Thấy vậy, Tống Du cũng chỉ cười ha ha một tiếng, hắn suy nghĩ một lát rồi quay đầu sang, nhìn về phía cái mâm tròn bên cạnh ki hốt rác, tò mò hỏi.
"Kia là thứ gì?"
"Thưa tiên sinh, đó là nấm khô đặc sản ở chỗ chúng ta, hình như tên là Trăn Ma gì đó, năm ngoái, lão đệ nhà ta mang nó tới đây, cả một mùa đông vẫn chưa ăn hết nên bị ẩm, nhân mấy ngày này trời đẹp, ta bèn mang ra phơi nắng."
Trong lòng chủ khách điếm rất lo lắng, sợ lát nữa hắn sẽ rời đi, hắn suy nghĩ một lượt nhưng đầu óc không hề suy nghĩ được gì, chỉ đành Tống Du hỏi gì, hắn bèn trả lời như thế.
"Còn nhớ tết Thượng Nguyên năm nay, chủ quán có hầm gà, còn đưa cho chúng ta một chén, bên trong..."
"Chính là thứ này. Chỉ là lúc đó nấm kia được ngâm nước, còn đây là nấm khô."
Chủ khách điếm trả lời xong, lúc này mới phản ứng lại.
"Tiên sinh đừng thấy thứ này không đáng là gì, nhưng mùi vị của nó rất ngon, nếu như tiên sinh muốn ăn, ta sẽ gói lại một ít cho tiên sinh mang theo, nếu trên đường đi bị dính ẩm, chỉ cần chọn ngày có mặt trời đem phơi khô là được."
"Sao ta có thể nhận được?"
"Không phải chúng ta cũng đã nhận cá của tiên sinh rồi ư?"
"Tại hạ quả thực rất thích hương vị của gà hầm nấm này, con mèo nhà ta cũng rất thích, đã như vậy, ta liền mặt dày nhận lấy..."
Tống Du cười hành lễ, ngừng lại một lát.
"Chỉ là chỉ có mỗi Trăn Ma chỉ e là không ổn, hình như ở hậu viện của ông chủ có nuôi gà, không biết chúng ta có thể bỏ tiền mua một con không?"
"..."
Ánh mắt chủ quán lấp lánh, cảm thấy khó xử.
Bây giờ cuộc sống ở phương Bắc không dễ dàng gì, mấy năm nay, gà ở trong khách điếm đều là gà mái, hắn quả thực có chút không nỡ.
Chỉ là hắn lại nhớ tới hương vị của thịt om mình từng nếm thử...
"!"
Chủ khách điếm khẽ cắn môi, nói.
"Hà tất phải nói đến chuyện tiền nong chứ? Tiên sinh cứ bắt một con mang đi! Chỉ là mang gà theo trên đường cũng không dễ dàng gì, phải nhanh chóng giết ăn thịt mới được!"
"Như vậy có được không?"
"Tiên sinh chớ nên từ chối."
"Vậy thì được rồi."
Tống Du liền đứng tại chỗ chờ hắn.
Ông chủ này quả thực keo kiệt, nhưng vậy mà lại thực sự định tặng gà cho hắn, nói xong chủ khách điếm liền xoay người đi ra sau. Hậu viện nhanh chóng trở nên rối loạn, không bao lâu sau, chủ quán liền mang một con gà được trói lại bằng dây gai đưa cho đạo sĩ.
"Đa tạ ông chủ."
"Tiên sinh..."
"Sao thế? Ông chủ còn có chuyện gì ư?"
"Không biết... Không biết..."
Ánh mắt chủ khách điếm nhấp nháy, vẫn bối rối như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận