Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 412: Có Lòng Là Chuyện Tốt Nhất

Tống Du không biết hoàng đế biết rõ chuyện này là bởi vì cảm thấy hứng thú với chuyện thần, quỷ, trường sinh, hay là hiểu rõ mọi chuyện thiên hạ như nắm trong lòng bàn tay, tóm lại sau khi nghe xong hắn vẫn khen một câu.
"Bệ hạ quả thật là minh quân."
"Không biết vị ấy có liên quan gì tới chuyện này?"
"Lúc tại hạ tới An Thanh, Yến Tiên cũng biết, cũng đã mới tại hạ tới làm khách, cũng trò chuyện với tại hạ về đạo thành thần."
Tống Du nói.
"Lúc ấy, tại hạ cũng nghĩ tới nỗi lo của bệ hạ lúc này, nhớ tới Yến Tiên của An Thanh có bản lĩnh bay qua đại dương, thấy nhiều biết rộng, vì muốn tạo phúc cho vạn dân mà trở thành thần, bèn nhờ Yến Tiên của An Thanh bay ra ngoài biển để tìm hạt giống tốt, có lẽ có thể giải quyết được chuyện khẩn cấp của Đại Yến, công đức vô lượng."
"Ồ?"
Hoàng Đế nhất thời vô cùng ngạc nhiên, bèn hỏi.
"Tiên sinh có biết tới hạt giống tốt ở ngoài biển đấy?"
"Chỉ đoán mà thôi."
"Nếu như có thể tìm thấy hạt giống tốt có sản lượng tốt hơn cây lúa ở phương đông, giải quyết tình hình nguy nan trước mắt, trẫm thay mặt bách tính trong thiên hạ cảm ta tiên sinh."
Hoàng đế nói xong, định hành lễ với Tống Du.
"Bệ hạ ngàn vạn lần chớ hành đại lễ như vậy, bây giờ vẫn còn sớm, tại hạ cũng không biết liệu Yến Tiên có thể tìm thấy hay không. ."
Tống Du nói.
"Huống chi nếu như tìm thấy, cũng là hậu bối của Yến Tiên khó khăn vượt biển mà tìm được, cho dù có muốn cảm tạ cũng không nên cảm tạ tại hạ, nên cảm tạ Yến Tiên của An Thanh mới đúng."
"Nên cảm tạ cả tiên sinh lẫn Yến Tiên."
"Nếu như tìm được, mong bệ hạ mau chóng phát triển nó rộng rãi, giải quyết chuyện gấp trước mắt."
Tống Du ngừng lại một lát.
"Tại hạ đã nói xong với Yến Tiên, hắn làm chuyện có lợi cho dân chúng, tại hạ bảo đảm công đức cho hắn, nếu như bệ hạ thật lòng muốn cảm tạ, mong bệ hạ phong thưởng cho Yến Tiên An Thanh, mặc dù chuyện này công đức vô lượng, nhưng đều do Yến Tiên làm ra, không nên chia cho những người khác."
"Trẫm ắt sẽ tuân theo!"
"Nếu như không thể tìm ra, theo tại hạ biết được, cũng không còn cách nào khác nữa, mong bệ hạ chớ nên trách tội."
"Tiên sinh có lòng chính là chuyện tốt nhất!"
"Đa tạ bệ hạ."
"Mời tiên sinh vào cung một chuyến quả nhiên là chuyện tốt, tới tiễn tiên sinh cũng là một chuyện tốt, mới chỉ thời gian ngắn ngủi, đã giải quyết được mối lo lớn trong lòng trẫm, từ nay trẫm đã có thể ngủ ngon một giấc rồi."
Hoàng đế nói.
"Chẳng qua trong lòng trẫm vẫn còn hai điều nghi vấn lớn."
"Mời bệ hạ nói."
"Một là hoạ lớn từ phương Bắc."
Hoàng đế nói.
"Chinh chiến quanh năm, người bắc tái đã không dám xâm phạm, tây vực cũng dần dần yên ổn. Tuy nhiên, chiến loạn ở tây bắc, đông bắc không phải là tâm bệnh của chỉ một triều đại, mà là mối hoạ lớn trong lòng của mỗi một vương triều Trung Nguyên suốt trăm ngàn năm nay. Thời thịnh thế, đương nhiên sẽ bình an không xảy ra chuyện gì, nhưng một khi Trung Nguyên suy yếu, chắc chắn bọn chúng sẽ càn quét xuống phía nam, nguy hại triều đình, cướp bóc bánh tính, gây hoạ cho muôn dân. Không ít thời kỳ triều đại thịnh thế cũng đã đánh lui được bọn chúng, nhưng cũng chỉ có thể trị được nhất thời, vài năm vài chục năm mà thôi, không thể trị được lâu dài."
"Bệ hạ muốn đánh bọn chúng?"
"Đương nhiên!"
Lúc này, đế vương không mặc long bào lúc khai triều, mà chỉ mặc thường phục, giữa đêm dài tuỳ ý dạo bước trong cung, nói chuyện phiếm với đạo sĩ, chỉ là trong lúc nói chuyện, không chỉ nói về chuyện sống chết tồn vong của hàng ngàn hàng vạn người, mà còn liên quan tới vận mệnh của hàng vạn người của hậu thế trăm ngàn năm sau trên mảnh đất này.
Cũng có thể vừa mới nói ra điều này, cũng chính là một viên ngọc sáng trong sử sách.
"Bây giờ đang là thời kỳ thịnh thế, vừa có quốc sư, vừa có tướng giỏi, trẫm muốn phái binh đánh bắc tái trước, sau đó sẽ đánh tây vực, chỉ mong lúc trẫm sinh thời, có thể giúp cho hàng ngàn hàng vạn bách tính hậu thế ổn định hoạ lớn phương bắc!"
Giọng nói của đế vương cao tuổi âm vang, có lực.
Đạo sĩ nghe được lời này không nhịn được mà nheo mắt lại.
Lời của hoàng đế tất nhiên là lời khoa trương, tuy nhiên chỉ cần giữ gìn sự bình yên của phương bắc trong trăm năm, cũng có thể xưng là công lao lớn trên đời.
"..."
Lúc này, những gì mà đạo sĩ nhìn thấy phảng phất không chỉ là cung đình trong đêm khuya thăm thẳm, mà là một bước ngoặt trong lịch sử.
Hắn chỉ là cảm thán một tiếng, bản thân mình lại có tài có đức gì. ...
"Nhưng nhiều năm chinh chiến, phương bắc đang lâm vào tình thế hỗn loạn, đời sống bách tính muôn phần lầm than. Mọi người trên thế gian đều không muốn chiến tranh, không muốn ra trận, chỉ muốn bình an sống qua ngày. Họ chỉ mong một cuộc sống yên ổn."
Giọng Hoàng thượng mềm dịu hẳn xuống, không còn hào hùng như trước.
"Trẫm muốn một gióng lên tiếng trống để cổ vũ tinh thần hăng hái của binh lính giúp ta tiêu diệt hoàn toàn bộ lạc phương bắc, nhưng đại thần trong triều lại dâng thư, nên trẫm đã suy nghĩ lại. Trẫm cũng cảm thấy Đại Yến giờ đây mệt mỏi, rất cần tu chỉnh, nhưng trẫm cũng cảm giác thời gian của trẫm không còn nhiều nữa. Sau này khi đến lúc phải thay đổi đế vương, không dám cam đoan người kế nhiệm có còn tinh thần anh dũng như ta hay không. Trẫm thật không biết làm sao cho phải?"
Đạo sĩ làm sao có thể đưa ra được câu trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận