Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 152: Không Phải Chim Bình Thường

Ngày thứ ba của đại hội Liễu Giang cũng là ngày luận võ cuối cùng.
Hôm nay Tống Du không đi lên đình đài trên sườn núi, mà đồng ý lời mời của Ngô nữ hiệp, đi với nàng đến Yến Tiên Đài để tham quan, bọn họ đến bên cạnh Âm dương ngư đồ, ngồi ở chỗ ngồi dành riêng cho Tây Sơn phái. Các cao thủ giang hồ luận võ ở ngay trong Âm dương ngư đồ trước mặt, vị trí này có thể thấy rất rõ ràng, có khi quyền phong kiếm khí của các cao thủ còn xẹt qua da đầu.
Tây Sơn phái có mấy chục người tới, toàn là cao thủ bậc nhất trong môn phái.
Đạo giáo được truyền bá rộng rãi ở Dật Châu, Tây Sơn phái cũng kết giao với vài tòa đạo quan ở núi thanh thành, Tống Du là đạo nhân, lại là người ở Dật Châu, cho nên chưởng môn của Tây Sơn phái và sư phụ Ngô nữ hiệp cũng đến nói chuyện vài câu với hắn, hàn huyên một vài chuyện có liên quan đến núi thanh thành và đạo quan trên núi, rồi đi tới chỗ ngồi.
Nơi này không có nhiều ghế dựa, chỉ có chưởng môn của các môn phái lớn và những người có thân phận tôn quý mới có thể ngồi, còn những người khác thì đứng ở phía sau, hoặc là ngồi xuống ngay trên mặt đất, dù sao cũng không có ai để ý đến tiểu tiết nhỏ nhặt này.
Ngô nữ hiệp ngồi khoanh chân ở ngay trên mặt đất, sát vào phía trước, Tống Du là khách do nàng mời đến, cũng ngồi xuống với nàng.
Cạnh hắn có một con mèo tam hoa ngoan ngoãn ngồi xổm chải lông.
Phía sau có người đang nói chuyện:
"Nhìn kìa! Lại có một con chim én."
"Vẫn luôn chỉ có một con, có khi nào đây là con chim hôm qua không? Chỉ là nó lại đến nữa."
"Con chim én này không phải chim bình thường."
"Ta cũng đoán thế..."
Tống Du nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn xem.
Hôm nay là một ngày trời đầy mây, không trung như có người lấy một chiếc bút chấm đầy nước tiện tay vẽ vài nét, màu sắc xám khói nhàn nhạt, có một con chim én màu lông trắng đen đang bay lượn trên bức họa này, nhờ nó mà không trung như sống lại, chẳng khác nào vẽ rồng điểm mắt.
Tống Du mỉm cười, tiếp tục xem trận đấu phía trước.
Quả nhiên trận đấu ngày hôm nay xuất sắc hơn hôm qua rất nhiều, những người lên trên đài chiến đấu toàn là các cao thủ của các môn phái, nếu không thì cũng là đám người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày.
Cũng có vài người tuy không phải là người của môn phái nào đó, nhưng vẫn có thân thủ cực tốt. Theo như lời Ngô nữ hiệp nói thì phân nửa bọn họ là xuất thân từ nhà quan hoặc quân đội, chỉ là giấu thân phận thật sự để tới xem náo nhiệt.
Nơi này cũng rất gần với sàn đấu, mỗi lần có người lên sau đấu, Tống Du và mèo Tam Hoa lại lo lắng bọn họ sẽ ngộ thương đến mình, nhưng dù sao đi ra khỏi Âm dương ngư đồ đã là thất bại, cũng sẽ không có ai dễ dàng rơi ra ngoài.
Sợ hắn không nhìn ra kỹ thuật bên trong, Ngô nữ hiệp vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện với hắn, nhuần nhuyễn thể hiện sự tiêu sái hào phóng của người giang hồ cũng như người Dật Châu.
"Vị này là trưởng lão của Kim Đao môn, sử dụng một phen đại đao đến độ xuất quỷ nhập thần, năm đó cũng đã được toàn bộ người trong giang hồ tôn trọng. Hiện tại hắn đã lớn tuổi thể lực và phản ứng không thể so với khi còn trẻ tuổi, nhưng nếu tính kinh nghiệm cho đấu với người khác thì lại cực kỳ phong phú, hiện tại sợ rằng cũng đã có thêm tiến bộ. Người đối diện tên là Thư Nhất Phàm, không biết lai lịch, nhưng mà trong ba ngày nay hắn là người lên sân khấu nhiều nhất, trước mắt còn chưa từng thua ai. Ta đã thấy chiêu thức kiếm pháp của hắn, nếu xét trong lớp người trẻ tuổi trong giang hồ hiện tại thì rất khó có ai có thể làm đối thủ được."
Tống Du cũng nhìn về phía trước. Người trong nghề xem kỹ thuật người ngoài nghề xem náo nhiệt, nhưng có đôi khi kỹ thuật cũng không thú vị bằng náo nhiệt. Hắn chỉ xem náo nhiệt. Có điều, hắn cũng trả lời:
"Vừa nãy cũng có một người trẻ tuổi, ta thấy võ nghệ của hắn không tồi, nghe ngươi nói thì là đệ tử của đệ nhất môn phái trong giang hồ."
"Tịch Dị Kỷ của Vân Hạc Môn?"
"Đúng thế."
Tống Du gật đầu, lại nhìn về phía vị kiếm khách trẻ tuổi trước mặt:
"Nếu so hai người bọn họ thì thế nào?"
"Vân Hạc Môn là sỉ nhục của giang hồ."
Ngô nữ hiệp đè ép âm thanh xuống mức thấp nhất.
"Hả?"
"Ngay như tên Tịch Dị Kỷ kia, ngươi thấy lúc ấy hắn đã dễ dàng chiến thắng, nhưng thật ra chỉ toàn chọn quả hồng để bóp, cho nên mới làm ra vẻ bản thân hắn lợi hại như vậy."
"Thì ra là thế."
"Ta cũng lười nói hắn."
"Vậy hai vị trên đời này thì sao?"
"Điều này khó mà nói."
Ngô nữ hiệp nhìn về phía trước:
"Người trẻ tuổi thắng ở chỗ phản ứng nhanh, thể lực tốt, khả năng bùng nổ sức mạnh cũng bền bỉ. Còn sau khi qua tuổi trung niên, phản ứng, thể lực cũng giảm sút, có điều kinh nghiệm phong phú, công phu thuần thục. Theo như ta thấy thì hai vị này chia làm bốn sáu phần, trưởng lão của Kim Đao môn chiếm bốn."
"Hay lắm hay lắm..."
Ngô nữ hiệp vừa mới nói xong, hai người trên đài cũng đã cúi người hành lễ, bắt đầu ra chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận