Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 557: Sao Có Thể Làm Vậy Được

"Vậy thì đa tạ chủ nhà."
Tống Du cũng lấy lại tiền.
"Chỉ là ta cũng không dám làm phiền chủ nhà nữa, chi bằng để chúng ta tự mình đi tìm thôi."
"Sao có thể làm vậy được?"
Người trung niên nói ngay:
"Sắc trời bên ngoài tối đen như mực, đường trong thôn lại chật hẹp, xa xôi, nếu không có người chỉ đường thì làm sao tiên sinh biết phải đi nơi nào và làm sao để đến được đó?"
"Không tìm được cũng không sao, chỉ cần tìm một nơi tùy thích ngủ tạm một đêm là được."
Tống Du nhìn hắn.
"Suốt chặng đường đồng hành cùng nhau, bọn ta cũng đã quen ngủ ngoài trời hoặc núi hoang rồi."
"Nếu đây là nơi hoang vui hẻo lánh thì không nói. Nhưng tiên sinh đã đến đây rồi thì làm sao có thể để tiên sinh tùy tiện ngủ ngoài trời được?"
Người trung niên nói với thái độ khẩn thiết:
"Sẽ không tốn bao nhiêu công sức cả, cứ để Hồng Nhị dẫn hai vị lên phòng thôi."
"Vậy thì xin đa tạ."
Tống Du cũng không từ chối nữa mà mỉm cười đồng ý.
Sau đó, tên người hầu đốt đèn lồng trước khi dẫn bọn họ ra ngoài. Khi đi ngang qua khoảnh sân, Tống Du quay đầu nhìn xung quanh mới phát hiện trong sân treo đầy đèn lồng được trang trí vô cùng trang trọng, không khác gì đám cưới của người bình thường, ngoại trừ bên trong đại sảnh có một chiếc quan tài tối màu, hơn nữa còn nằm ở vị trí quá dễ thấy.
"Hãy cẩn thận ngưỡng cửa."
Người hầu nhắc nhở hai người.
"Đa tạ."
Tống Du quay mặt đi, bước ra ngoài.
Sau khi lấy được hai con ngựa, chẳng mấy chốc đã khỏi nhà và đi theo những người hầu băng qua con đường làng tối tăm.
Nơi này là thôn nằm ở cuối phía Đông, còn ngôi nhà cổ bỏ hoang nằm ở cuối phía Tây của ngôi làng, thôn khá rộng, đường sá ngoằn ngoèo, trải dài theo mọi hướng, nếu không có người hầu dẫn đường, có thể bọn họ thật sự không tìm được nơi này.
"Chúng ta đến rồi."
Người hầu mở cửa phòng.
"Đa tạ."
"Đã lâu không có người ở. Có chút bụi bặm. Tiên sinh có cần tiểu nhân dọn dẹp qua một lần hay không?"
"Không cần."
"Vậy tiểu nhân xin cáo từ."
Người hầu nói:
"Tiểu nhân phải quay về. Ta đưa đèn lồng này cho hai vị. Hai người cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."
"Đi thong thả."
Tống Du lịch sự tiễn hắn đi.
Ngay khi người hầu xách đèn lồng rời đi, bóng tối lập tức bao trùm toàn bộ căn phòng, chỉ để lại ánh sáng từ bầu trời đầy sao. Tuy nhiên, lúc này Tam Hoa Miêu biết thị lực của con người không hoạt động tốt trong bóng tối nên đã biến thành hình người và lấy chiếc đèn lồng ngựa của mình đặt lên bàn.
"Hồng Nguyên Hạo Đức Ngũ Hành Chí Tôn Hỏa Dương Thần Uy Chân Quân, ta là Miêu Nhi của Miếu Tam Hoa Miêu bên cạnh Phục Long Quan trên núi Âm Dương, huyện Linh Tuyền, Dật Châu. Xin chân quân cho ta mượn một chút ánh lửa để thắp sáng chiếc đèn lồng."
" Hô..."
Trong đèn lồng hiện ra một chút ánh lửa. Cùng lúc đó ngôi nhà cũng được ánh đèn chiếu sáng. Quan sát ngôi nhà qua ánh đèn mới thấy quả thực bên trong trống rỗng, hầu như không có gì ngoài một chỗ trú gió mưa.
"Tiên sinh."
Kiếm khách áo xám nhìn sang Tống Du:
"Có chuyện gì đó không đúng."
"Ừ."
Tống Du cũng gật đầu. Quả thực nhà họ Đinh rất nhiệt tình, nhưng lại như đang dè chừng chuyện gì đó, dường như đang cố ý giấu diếm điều gì. Khi hắn biết hôm nay bọn họ vẫn chưa rời khỏi, muốn ở lại qua đêm trong thôn, hắn lập tức dẫn bọn họ đi từ cuối phía Đông về đến cuối phía Tây, e rằng có điều gì đó không muốn cho bọn hắn biết.
"Có lẽ chỉ là phong tục nơi đây, không tiện cho người ngoài nhìn thấy."
"Vậy chúng ta..."
"Chúng ta cũng đi xem một chút đi."
"Được!"
Kiếm khách đồng ý.
Ngay sau đó hai người và một con mèo đang ngồi trong nhà, còn hai con ngựa thì thật thà đứng bên ngoài, nhưng theo thời gian càng về khuya, một tràng pháo bất chợt vọng lại từ xa, mơ hồ như có như không.
"..."
Lúc này hai người và một con mèo mới đi ra ngoài xem thử. Bọn họ đi dọc theo âm thanh tiến về phía trước, tiếng pháo ngày càng rõ hơn, theo sau là tiếng cồng chiêng và tiếng trống vang lên, không khí tươi vui như lễ hội.
Đạo nhân và kiếm khách mặc áo xám rút lui vào ven đường, ẩn mình trong màn đêm đen. Đêm nay ánh sao sáng trong, trên mặt đất có một chút sương mù, tiếng thổi ở xa xa càng lúc càng vang dội, càng ngày càng gần, ngay cả dân làng trong những ngôi nhà phía sau đạo nhân cũng lặng lẽ mở cửa sổ và ngoái nhìn ra bên ngoài.
Bọn họ chỉ thấy một đội ngũ rước dâu đang từ từ đến gần.
Ánh đèn đêm trên đường phố mờ ảo, lúc đứng cách khá xa chỉ thấy mấy ngọn đèn đuốc và một nhóm người, đến khi đến gần hơn mới có thể thấy rõ nhóm người nọ là một đội ngũ rước dâu. Thật là một đội rước dâu vô cùng hùng hậu. Phía trước có mấy người hầu cầm cờ để dọn đường, phía sau là những người gõ chiêng để dọn đường, phía sau là những người thổi kèn Xô-na, những người đốt đèn, những người khiêng thúng, những người khiêng rương, và những người đốt đuốc, có ít nhất hai mươi đến ba mươi người, ở giữa có tám người khiêng kiệu lớn.
"Chắc là cưới vợ cả nhỉ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận