Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 419: Công Chúa Có Quen Biết Sao?

"Khoảng thời gian trước ta và ngươi thảo luận, vì sao Thành Hoàng của Trường Kinh đột nhiên lại tỉnh táo, chăm chỉ như vậy. Ngươi đã tra ra nguyên nhân chưa?"
"Xin Công chúa thứ tội, tạm thời ta chưa có tin tức gì."
"Thôi được rồi."
Thành Hoàng trước nay vốn dĩ lười biếng, sớm muộn gì hắn cũng phải hiểu ra, đây không phải là cách dùng lâu dài. Nhưng đột nhiên lúc này hắn trở nên tỉnh táo, cũng nhúng tay vào việc tranh dành vị trí thái tử, dù bản thân là thần linh, thì cũng cần phải có chút can đảm."
Cô nương kia cầm lên một quân cờ nhìn chằm chằm bàn cờ, nói"
"Nếu không có người khác mê hoặc, dù có là cao nhân đốc thúc, hắn nhất định cũng sẽ không quan tâm như vậy. Thiên cung nhiều năm như vậy hắn còn không thèm quản nữa cơ mà."
"Ngươi nói rất đúng."
Giọng điệu của công chúa rất bình tĩnh.
Vãn Giang cô nương liếc mắt một cái, giãn mặt ra, cười, ánh nền cũng vì vậy mà tối đi vài phần:
"Ta nghe nói hình như công chúa đã có sự lựa chọn?"
"Lúc cuối xuân, là thời điểm đất trời báo điềm lành tới cho kinh thành, một trận mưa lớn xối xuống vạn vật, chẳng hay ngươi còn nhớ rõ?
"Ta vẫn còn nhớ."
"Vậy chuyện phủ Thái úy của mấy ngày trước, ngươi có nghe nói qua không?"
"Ta cũng có nghe nói."
Vãn Giang cô nương nheo mắt, nhớ tới ngày hôm đó ở họ đã gặp nhau ở Trường Sơn, sau đó tại Hạc Tiên Lâu nàng có nhìn thoáng qua. Người đó là vị cao nhân tu đạo đã trừng phạt nha nội của phủ thái úy, hắn cũng từng dẫn theo một con mèo.
"Công chúa có quen biết gì sao?"
"Ta cũng không biết."
Công chúa cầm lên một con cờ, cũng nhíu mày:
"Thế nhưng buổi tối hôm nay, bệ hạ mời một gã đạo nhân tiến cung cùng quốc sư, Trần Tử Nghị tướng quân một mình ở An Nhạc cung uống rượu nói chuyện qua đêm, còn cố ý dặn dò phi tần cùng thái giám cung nữ trong cung không nên đi loạn khắp nơi, không được phá hỏng bầu không khí thanh tịnh trong cung. Ta, nghe người ta nói, vị đạo nhân kia có dẫn theo một con mèo .
"Bên cạnh bệ hạ cũng có tai mắt của công chúa."
"Chuyện này thì không có."
Công chúa nói:
"Nhưng cả hoàng cung chỉ lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì, làm sao có thể giấu được ai?"
"Thì ra là thế."
"Ngươi có biết vị đạo sĩ kia tới Trường Kinh khi nào không?"
"Tạm thời ta chưa có thông tin gì."
Cô nương kia trả lời rất thản nhiên.
"Vậy ngươi đi kiểm tra một chuyến đi."
"Vâng."
"Giờ là canh mấy rồi?"
"Sắp canh ba rồi."
"Đã muộn vậy sao."
"Công chúa muốn về hay là nghỉ ngơi ở đây?"
"Ta vẫn là nên trở về một chuyến, không biết đạo sĩ kia lúc này xuất cung chưa, hay là vẫn còn ở trong cung cùng bệ hạ nói chuyện ban đêm, tóm lại ta đều phải trở về thì mới biết được."
"Người định bỏ dở ván này sao?"
"Ngươi đều thắng mà."
Công chúa đứng dậy.
Cô nương kia cũng đứng dậy.
Sau khi tiễn công chúa đi, nét mặt của cô nương kia nhanh chóng thay đổi, sự kính trọng trong mắt dần mất đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo.
Hai con mắt nàng to và dài, dung mạo đẹp tới mức không giống người thường, vẻ mặt nhạt xuống, lập tức hiện ra vài phần chán chường cao lãnh.
Nàng quay đầu nhìn ra phía ngoài bầu trời đêm, nheo mắt, có chút suy tư, thì thầm:
"Phục Long Quan..."
Nàng bảo thị nữ mang bức tranh tới, mở ra xem.
Lúc này hoa nở khắp núi, bao quanh sườn núi, trong tranh lại chỉ lấy một góc. Trên hành lang, vị đạo sĩ ngồi cạnh con mèo, con mèo nghiêng người, mơ hồ dựa vào người đạo sĩ, bức tranh an tĩnh mà đẹp lạ lùng. Chỉ sợ rằng kẻ ác khi thấy cũng có chút mềm lòng. Những ngọn núi xa xôi mà thanh đạm, hoa cũng thanh đạm, hoa hạnh gần nhô ra cành, nhiều cánh hoa bị gió rủ xuống, thu hút con mèo ngửa đầu lên nhìn.
Quả là một bức tranh đẹp hiếm có.
Lúc mới vẽ xong, trong lòng nàng cảm thấy nên tặng nó cho vị đạo sĩ kia, đó mới là đẹp nhất. Nhưng sau đó nàng lại lấy lại bức tranh này, thường ở nhà mở ra thưởng thức, lại càng xem càng thích, càng xem càng không nỡ đem tặng,
Bức tranh này mặc dù không sánh bằng thần tác của Đậu gia, cũng không sánh bằng truyền nhân của Đậu gia, nhưng cũng coi như là tác phẩm xuất sắc hiếm có.
Nếu nói tặng bức tranh này cho ai, nàng nhất định không muốn.
Ngay cả công chúa cũng không được.
Nếu nói tặng lại cho bản thân bức tranh, thật ra là một chuyện tốt, chỉ là lúc này trong lòng cũng không dứt khoát như lúc đó.
"Aiya..."
Gương mặt nàng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Thu lại bức tranh, nàng lấy một bầu rượu đến, lại ngồi xuống trước bàn cờ, một lần nữa cầm lên một quân, nói với thị nữ bên cạnh:
"Ngươi đến ngồi cùng ta đi."
"Chủ nhân, ta chính là người, ta làm sao có thể hạ được người?"
Thị nữ cười hì hì nói.
"Haiz, thật là nhàm chán."
"..."
Sáng hôm sau.
Tại sảnh lớn của Dạ Kỳ, xuân tửu nửa bầu không.
Cô nương kia từ từ tỉnh dậy.
Thị nữ không chịu chơi cờ với nàng, nàng đành phải tự mình chơi với mình. Đương nhiên, thị nữ chơi cờ với nàng, cũng chính là đang chơi cờ với chính mình. Thế nhưng nàng và ý nghĩ của nàng cũng có chút xung đột, nàng cũng không có cách nào khác, đành phải một mình ngồi đến nửa đêm, chẳng có ai thắng ván cờ này. Nàng uống một ít rượu, lúc uống lại cảm thấy không đủ ngọt, lúc tỉnh lại nàng lại cảm thấy đau khổ, thật sự là cực kỳ vô vị,
Thị nữ đến báo rằng hỏi thăm được chỗ ở của vị tiên sinh kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận