Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 643: Tiểu Tiên Sinh

Tống Du đi không nhanh, hắn vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Mèo Tam Hoa bước từng bước nhỏ, nó đi theo bên cạnh đạo sĩ, cũng bắt chước hắn xoay đầu quan sát hai bên, ánh mắt trong trẻo.
"Kẽo kẹt."
Cửa lớn bỗng nhiên được mở ra.
"Tiểu tiên sinh."
Một tiếng kêu truyền tới.
Tống Du dừng bước, quay đầu nhìn sang.
Trong nháy mắt, gió đều lặng xuống.
Một lão phụ nhân không biết của nhà nào đang đứng ở cửa, dù đã lấy khăn vải che mũi miệng, nhưng vẫn nhìn ra được gương mặt lão phụ nhân đầy nếp nhăn. Lão phụ nhân mặc bộ y phục vừa rách rưới vừa bẩn thỉu. Trong tình hình phương Bắc loạn lạc, chỉ riêng việc còn sống thôi đã phải dốc hết sức lực, nhưng thật chẳng ngờ tới lại gặp phải trận ôn dịch này.
Lão phụ nhân đứng cách Tống Du một cái sân, ánh mắt đầy tơ máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tóc đã rụng hơn một nữa. Dưới ánh hoàng hôn, nhất thời không phân biệt được là người hay quỷ.
Dịch chín ngày chỉ sợ đã phát bệnh tám ngày. Tống Du nhìn lão phụ nhân chăm chú, hắn im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng hỏi.
"Lão phu nhân có chuyện gì?"
"Khụ khụ..."
Lão phụ nhân vừa ho khan theo thói quen, vừa giương mắt nhìn hắn, không dám bước lên phía trước.
"Tiên sinh thật có bản lĩnh, ta không cầu tiên sinh cứu mạng, có cứu cũng không sống nổi, chỉ là... khụ khụ, nghe nói con người sau khi chết đi sẽ biến thành quỷ, đi xuống âm phủ, chỉ muốn hỏi tiểu tiên sinh, điều này là thật hay giả?"
"Có lẽ là vậy."
Tống Du suy nghĩ một hồi mới đáp trả.
Hắn lại nhìn sang lão phụ nhân một cái, sau đó mới hành lễ rời đi.
Trên đường toàn là tiếng ho khan, kèm theo đó là tiếng rên la kêu đau và tiếng than khóc không ngớt.
Tiếng quạ kêu không ngừng, chó khóc không ngớt.
Người giống như quỷ, quỷ chiếm xác người.
Ban ngày nhìn thấy người phần lớn đều là quỷ, buổi tối gặp quỷ lại nghi ngờ đó là người.
Thực ra cũng chẳng biết đó là quỷ hay là người, người và quỷ khó mà phân biệt với nhau.
Tống Du đi tới cửa thôn, hắn quay đầu tiếp tục thở dài.
Chỉ mong các vị đi trước chớ hỏi đường về ở nơi nào, đời người chua xót đến như thế, trời đất sao lại khác nhau tới vậy?...
Trưa ngày hôm sau, đoàn người đã tới Bình Nguyên.
Đạo sĩ đã đi qua hai thôn trang. Giống như mọi khi, hắn cũng chỉ dừng lại tạm thời, không ở lại lâu mà lập tức đi dọc theo quan đạo thẳng tiến về phía Bắc. Mèo Tam Hoa bên cạnh hắn cũng bước từng bước nhỏ đi theo.
Sau đó, con mèo bỗng nhiên dừng lại, hai tai dựng thẳng, sau đó xoay đầu nhìn về một nơi ở hướng nọ.
Đây là hành động mà con mèo thường xuyên làm ra.
Khi đi trên đường, cho dù là bất cứ ngọn gió thổi cỏ lay nào đều có thể thu hút sự chú ý của nó.
Các giác quan và đại não của loài mèo không giống con người, thế giới mà nó tiếp xúc cũng không giống như con người.
Chỉ là lần này, nó ngừng lại quan sát một hồi, sau đó mới quay đầu lại, thấy đạo sĩ đã đi được một đoạn, nó bèn lập tức nhanh chóng chạy đuổi theo, nói với đạo sĩ.
"Bên kia có người đang hô lên!"
"Vậy à? Hô gì thế?"
"Hô lớn, còn có sói."
"Ồ?"
Tống Du nhìn theo ánh mắt của nó.
Dường như thật sự có tiếng sói tru và tiếng người hô lớn truyền tới theo gió, âm thanh mơ hồ, nhỏ đến mức không thể nghe rõ. Nếu không phải thính giác của Tam Hoa nương nương nhanh nhạy, người cũng nghe thấy được, chỉ sợ sẽ xem như đó chỉ là tạp âm trong gió.
Ở phía trước trùng hợp có một sườn núi nhỏ.
Đạo sĩ và kiếm khách đứng ở trên sườn núi, nhìn về nơi xa.
Đất đai bằng phẳng, phần lớn ruộng đồng đều bị bỏ hoang, con đường cũng bị hư hao, thấp thoáng có thể nhìn thấy một vài cái bóng đang dây dưa với nhau. Ba bóng dáng cao cao đang đứng ở bên kia rõ ràng là con người, còn lại là những đốm đen nhỏ đang vây ba người kia lại, thỉnh thoảng lại thăm dò một phen.
"Ta đi xem trước!"
Kiếm khách lập tức xoay người chạy về phía sau, sau đó tung người lên ngựa, hành động rõ ràng dứt khoác.
"Giá!"
"Hỏi xem đó có phải là Thái thần y không."
"Biết rồi."
Ngựa đen bắt đầu phi lên, bụi bay mù mịt.
Tống Du và mèo Tam Hoa cũng tăng tốc bước chân, đi về phía đó.
Nơi này quả thực rất rộng lớn, rất nhiều nơi nhìn thì tưởng gần, trên thực tế phải đi rất lâu, tuy nhiên kiếm khách đã cưỡi ngựa đi qua, Thư đại hiệp là người đáng để tin tưởng.
Khi một người một mèo đi tới đó, kiếm khách đã giải quyết xong phiền phức.
Chỉ thấy có ba người đứng ở sau lưng kiếm khách, người đầu tiên là một lão giả, mặc y phục mà đại phu thời đại này thường mặc, chừng 60,70 tuổi, cơ thể gầy gò, tóc trắng như tuyết mùa đông, râu bạc như sương mùa thu. Có lẽ bởi vì mấy năm nay hắn vẫn luôn đi lại ở phương Bắc, dầm nắng dãi gió nên trông vô cùng khắc khổ. Một con người vốn dĩ nên có sắc mặt hồng hào, tuổi già tráng kiện, giờ đây làn da không tránh khỏi đen hơn, da mặt nứt nẻ, môi cũng bị bong tróc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận