Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 976: Mép Thuyền

"Thuyền gia hãy cẩn thận..."
Tống Du hồi lễ lại hắn, sau đó cất bước đi lên bờ.
Mèo Tam Hoa đi trên mép thuyền, nó liếc mắt nhìn xuống, chuẩn bị tư thế rồi nhẹ nhàng nhảy một cái, ngựa Tảo Hồng thì đi từ trên thuyền lên bờ như đi trên đất bằng.
Tống Du liếc mắt nhìn chăm chú chỗ bến thuyền bị sập.
Người lái thuyền buông mái chèo từ từ xa bờ.
"Giống như bị thứ gì đó giẫm hư."
Giọng nói của Vãn Giang cô nương truyền tới từ phía sau.
"Đám mọi rợ này thật vô lễ, chạy nạn tới nội địa Đại Yến, lại còn coi nơi này là Việt Châu."
Thị nữ bật cười, như thể nàng không phải đến từ Việt Châu.
"Hai vị rời đi ra sao?"
Tống Du quay người lại nhìn các nàng, cuối cùng đưa ra lời mời.
"Có muốn cùng nhau tới Nghiệp Sơn không?"
"Trước đây, đạo trưởng nói rất có lý, Nghiệp Sơn vắng vẻ, lại có liên quan tới nhân gian và địa phủ, Vãn Giang dù sao cũng là yêu, mặc dù có cách che giấu yêu khí, nhưng dù sao cũng không tiện."
Vãn Giang cô nương vừa nói, vừa mỉm cười cúi người hành lễ với hắn, vô cùng hiền thục.
"Vãn Giang không hề có mưu đồ gì với địa phủ âm gian, không nên đi thì tốt hơn, tránh cho quốc sư và các thần linh biết được, dẫn tới sai lầm không cần thiết."
"Đạo trưởng không muốn chúng ta tới Nghiệp Sơn, sao chúng ta dám đi chứ?"
Thị nữ lắc đầu nói.
"Hai người thật sự không đi à?"
"Nếu đạo trưởng đã nhiệt tình mời, Vãn Giang sẽ đi."
"Nếu đạo trưởng lại bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ, cho rằng không mang theo chúng ta bên cạnh lại thấy không yên tâm, vậy chúng ta chỉ đành đi tới đó."
Thị nữ cũng hành lễ nói.
"Trong lòng chủ nhân kính trọng đạo trưởng, quen biết nhiều năm, lại đồng hành một đoạn đường như vậy, trong lòng đạo trưởng ắt hẳn đã biết rõ điều này, sao có thể làm trái lại suy nghĩ của đạo trưởng chứ? Huống chi sao chúng ta có thể chống lại truyền nhân của Phục Long Quan được?"
"..."
Tống Du cảm thấy rất thú vị.
Đôi khi, hắn cảm thấy các nàng có một chiếc miệng là lời nói thật, còn một chiếc miệng khác chuyên dùng để nói dối, đôi khi lại cảm thấy các nàng vừa hay ngược lại, chiếc miệng nói thật phụ trách việc lễ tiết và làm dáng, chiếc miệng nói dối phụ trách việc nói thẳng, biểu đạt suy nghĩ và tính cách thật sự từ bên trong nội tâm.
Tuy nhiên trong hơn 10 ngày này, hắn đã đồng hành với các nàng quãng đường hơn ngàn dặm, đã quen thuộc với sự trêu chọc của hồ ly, có thể trực tiếp bỏ qua.
"Vậy tuỳ hai người."
"Vãn Giang sẽ đi cùng đạo trưởng một đoạn, sau khi tới quận thành sẽ từ biệt đạo trưởng."
Vãn Giang cô nương nói.
"Sau đó, đạo trưởng sẽ tới Nghiệp Sơn, Ẩn Nam tìm thứ đạo trưởng muốn tìm, chúng ta sẽ ở lại quận thành, chờ người bạn của Đà Long nhất tộc Việt Châu tìm tới gặp mặt ôn chuyện với chúng ta."
"Việt Châu không quá phức tạp, thiên hạ lại rộng lớn..."
Thị nữ cười, đứng sau lưng nàng bổ sung thêm.
"Mặc dù tuổi thọ của yêu quái lâu dài, nhưng rất có thể đây chính là lần gặp gỡ cuối cùng của chúng ta với người bạn cũ kia..."
"Hai người định làm thế nào để gặp hắn?"
"Yêu quái và con người không giống nhau, chúng ta lại là bạn cũ, có ấn tượng sâu sắc với nhau, chỉ cần không tiếp tục che giấu nữa, chưa nói tới hàng trăm dặm, ít nhất cách vài trăm dặm, hắn vẫn có thể cảm nhận được chúng ta."
Vãn Giang cô nương nói.
"Nếu như chúng ta cố gắng phóng ra yêu khí bị hắn cảm nhận được, chỉ cần người bạn đó còn ở Tư Quận, ta nghĩ hắn sẽ tới gặp mặt chúng ta."
"Rất đúng."
Thị nữ nhếch miệng cười.
"Chờ đợi."
"Sau khi gặp nhau thì sao?"
"Có lẽ sẽ chờ đạo trưởng ở Tư Quận mấy ngày, nếu như tiện đường, sẽ đi với đạo trưởng thêm mấy trăm dặm nữa."
Thị nữ chậm rãi thi lễ.
"Tốt nhất là chờ ở Tư Quận, chờ đạo trưởng quay về sẽ rời đi với đạo trưởng, như vậy, đạo trưởng vui vẻ, chúng ta cũng vui vẻ."
Dứt lời, thị nữ cúi đầu xuống, cười hì hì nhìn về phía con mèo.
"Mỗi ngày, Tam Hoa nương nương đều có thể ăn một chén cháo lạnh, ồ, bây giờ chỉ cần có thể ăn nửa chén, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ nhỉ?"
"Tuỳ hai người."
Tống Du đã nhấc bước đi.
Con mèo vẫn đứng im tại chỗ, nó ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm hai nữ tử, nhìn một lúc mới bắt đầu chạy như điên, đuổi theo đạo sĩ nhà mình, sau đó đứng ở trước mặt đạo sĩ, vừa đi vừa quay đầu lại quan sát hai nữ tử.
Hai người không có xe ngựa nhưng vẫn rất thanh thản, giống như đại gia khuê tú ở Trường Kinh ra ngoài đi du xuân với thị nữ của mình, vừa thong thả bước đi, vừa thưởng thức phong cảnh ở ven đường.
Bây giờ đã là đầu tháng hai.
Khí hậu ấm áp, hoa dại đã nở, thậm chí hoa dại cỏ dại đã mọc tới giữa đường, có con bươm bướm nhỏ bé bay lượn, có lúc, thị nữ sẽ đưa tay ra bắt một con, hoặc là mang tới chơi với mèo, hoặc là mang tới trước mặt chủ nhân nhà mình cười hì hì đưa cho nàng xem, người không biết cho tưởng rằng hai người các nàng thật sự là chủ tớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận