Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 655: Giúp Ai, Bỏ Ai

Bệnh Thiên Phường chính là khu vực cách ly ở trong thành, dân chúng nhiễm bệnh đều sẽ đi vào đó để cách ly với người chưa nhiễm bệnh. Thực ra đa phần Bệnh Thiên Phường đều không hề chữa trị, trừ khi có đại phu cũng nhiễm bệnh hoặc có lòng tốt chủ động vào trong đó mà thôi. Ngoài ra, vào thời gian cố định trong ngày, sẽ có người đưa những người bệnh nhẹ hoặc người chết ra ngoài, hoặc đưa người chết đi hoả thiêu, chôn cất.
Nói trắng ra, chẳng qua cũng chỉ là ném người bệnh vào trong chờ chết mà thôi.
Nhưng đó cũng là việc bất đắc dĩ.
Là một tăng nhân có đạo hạnh hộ thể, Nhất Độ Pháp Sư sẽ không bị nhiễm tà bệnh, và hắn cũng không có cách chữa bệnh.
Hắn chỉ biết hai thứ là pháp thuật và pháp chú.
Cái đầu tiên là Cứu Khổ Cứu Nạn chú hắn học được từ sư phụ mình, cũng là pháp chú Phật môn duy nhất của chùa Thắng Đức nơi hắn xuất gia. Pháp chú này ngoài việc giúp người bệnh giảm bớt đau đớn ra thì không còn tác dụng nào khác nữa.
Nhất Độ pháp sư rất tinh thông pháp chú này. Chỉ cần hắn thành tâm thi pháp, niệm chú, cho dù là người mắc phải dịch chín ngày đau đớn tới mức không muốn sống nữa, cũng có thể trở nên không còn đau đớn giống như không nhiễm bệnh. Chỉ cần cơ thể của người bị bệnh chưa co rút lại, cổ họng cũng chưa tắt tiếng hoàn toàn đều sẽ có thể nói chuyện tự nhiên lại được. Những người đấy vừa có thể giảm bớt đau đớn, vừa có thể duy trì tôn nghiêm của bản thân.
Cái thứ hai Khứ Tai Giải Ách Chú mà hắn học được của phương trượng trụ trì chùa Thiên Hải lúc đi du lịch tới tới ngôi chùa đó.
Khứ Tai Giải Ách Chú vốn có khả năng chữa bệnh, tuy nhiên chỉ có thể chữa chút thương hàn, bệnh vặt. Dịch chín ngày vừa mạnh vừa phức tạp, pháp chú này không giải quyết được, chỉ có thể trì hoãn thời gian phát bệnh, giúp người bệnh có thể đấu tranh thêm vài ngày.
Cái trước thì đơn giản, mỗi ngày có thể cứu được trăm người.
Cái sau thì khó, mỗi ngày chỉ cứu được một người.
Thế nhưng pháp lực và tinh lực của tăng nhân cũng có hạn, nếu như người bệnh không quá nhiều thì còn được, người nhiều hơn chút thì phải cân nhắc nên giúp ai, bỏ ai.
Hắn hành tẩu Quy Quận đã lâu, tự biết cho dù thế nào đi chăng nữa, bản thân hắn cũng không thể chữa được yêu dịch này. Để người bệnh có thể sống lâu hơn một chút cũng hoàn toàn không phải không có ý nghĩa gì, chỉ là dù sao thì để càng nhiều người có thể giảm bớt đau khổ cũng vẫn tốt hơn.
Bởi vậy, đã rất lâu rồi hắn không sử dụng Khứ Tai Tiêu Ách Chú.
Hôm nay, hắn đã niệm lại chú này, cảm thấy không mấy thông thạo.
Đúng vậy...
Nếu như hắn vẫn chưa nghe tin Thái thần y có cách hoá giải yêu dịch thì còn được, nếu như đã nghe tin, dân chúng ở huyện Hàn Tô sẽ có thể được cứu. Niệm Cứu Khổ Giải Nạn Chú cũng là niệm, niệm Khứ Tai Giải Ách Chú cũng là niệm. Kéo dài bệnh tật trên cơ thể người bệnh một ngày có lẽ sẽ cứu được thêm một tính mạng. Dù đã biết tin Thái thần y đã có phương pháp chữa bệnh, nhưng muốn thực hiện phương pháp đó, sử dụng trên cơ thể những dân chúng cùng khổ này là điều vô cùng gian nan.
Chỉ là nói tóm lại cũng đã có hi vọng.
Thế là ở bên trong Bệnh Thiên Phường đã có tiếng tụng kinh.
Người bệnh truyền tai nhau, thế là đám người tự động tu tập lại bên cạnh tăng nhân, có người ngồi cũng có người nằm, nghe kinh rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiếng ho khan rõ ràng đã ít hơn trước, cũng càng lúc càng ít.
Từ khi đại dịch bắt đầu tới nay, đêm ở cổng thành Bắc chưa bao giờ yên tĩnh đến như vậy. Bây giờ chỉ còn lại tiếng gió Bắc gào thét và tiếng tụng kinh không ngớt giữa đêm khuya.
"Khụ..."
Vẻ mệt mỏi trên mặt tăng nhân lại nhiều thêm mấy phần, đôi môi hắn nứt nẻ. Tuy nhiên, mãi đến khi pháp lực đã cạn kiệt, hắn vẫn không dừng lại.
Mãi cho tới canh năm, hắn mới dừng lại nghỉ ngơi.
Dường như chỉ vừa nhắm mắt, đã có thần linh đi vào giấc mơ của hắn.
Trong mơ, hắn nhìn thấy một lão phụ nhân lưng còng, còn cao chưa tới đầu gối người bình thường, không phải lùn mà là nhỏ bé, so ra thì cũng giống với những bà lão bình thường.
Lão phụ nhân tự xưng là Thần Thổ Địa của Hàn Tô, đi vào giấc mơ của hắn không vì chuyện gì khác, chỉ để nói với dân chúng rằng ngày mai sau khi trời sáng, vào giờ Tỵ, trên trời sẽ có Cam Lâm rơi xuống, nếu người chưa bị bệnh tắm Cam Lâm có thể ngăn ngừa bị lây nhiễm. Người bị bệnh tắm Cam Lam sẽ ít phải chịu đau đớn hơn, có thể sống lâu thêm một hai ngày.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Chỉ thấy một người trung niên có dáng vẻ giống với thư lại dẫn đường ngày hôm qua tới bảy tám phần đang chạy tới chạy lui, nói với mọi người tối qua có thần tiên báo mộng. Hắn còn sợ mọi người không biết, không để ý tới hoặc không biết giờ Tỵ là lúc nào.
Dưới sự thông báo của hắn, cho dù là người đã bị bệnh hay chưa bị bệnh, chỉ cần có thể cử động đều sẽ ra khỏi cửa chờ ở bên ngoài. Thậm chí còn có một số người bệnh tình nguy kịch không thể cử động còn được người khác đỡ lấy, đi tới chỗ lộ thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận