Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 856: Kiếm Khách Bị Thương

"Hử?"
Tống Du lập tức nhìn về phía hắn.
Đám binh sĩ trẻ có chút mất tự nhiên, cung kính cúi đầu đáp:
"Tiểu nhân cũng chỉ là nghe nói, đó cũng là chuyện mấy ngày trước, nghe nói có người nhìn thấy kiếm khách kia từ trên núi xuống, nhưng trên người đã rách nát, mang theo rất nhiều vết thương, cưỡi trên ngựa, trên người ngựa cũng có thương thế, tựa hồ là đi về phía đông, hơn phân nửa là chịu thiệt thòi dưới tay hổ yêu kia."
"Thì ra là thế."
"Cũng chỉ là nghe nói."
"Không sao, đa tạ túc hạ."
Tống Du cười nói:
"Nghe túc hạ nói, ngọn núi bị hổ yêu làm loạn kia gọi là Trư Bối Sơn?"
"Hồi tiên nhân, nơi này của bọn ta chung quanh đều là núi sâu, trong núi sâu đều có hổ, nhưng Trư Bối Sơn là ngọn núi lớn nhất, rừng sâu nhất, nghe nói hổ yêu kia thích lui tới ở trên núi kia."
"Đi như thế nào đây?"
"Tiên nhân vòng quanh thành mà đi, đến cửa thành phía nam, theo con đường trước cửa, đi ra ngoài ước chừng bốn năm mươi dặm, nhìn thấy ngọn núi cao nhất lớn nhất kia, thoạt nhìn giống như lưng heo, chính là Trư Bối Sơn."
"Xin đa tạ."
"Không dám không dám, là vinh hạnh của tiểu nhân."
"Tiên nhân muốn vào thành tu chỉnh? Bọn ta cũng sẽ bẩm báo huyện quan, nghênh đón chiêu đãi tiên nhân."
Tên lính đầu tiên nói.
"Tại hạ không phải tiên, chỉ là một đạo sĩ trên thế gian, đây là hổ yêu mà đến, nếu đã biết muốn biết, liền không vào thành, lại càng không dám làm phiền huyện quan nghênh đón chiêu đãi."
Đạo sĩ lại cười nói, chắp tay với bọn họ.
"Vậy xin cáo từ."
"Cung tiễn tiên nhân..."
Mọi người chúng quanh không ai bảo ai, đều hành lễ với đạo sĩ.
Chỉ thấy đạo sĩ kia xoay người mà đi, ngựa đỏ thẫm luôn đi theo phía sau, tiểu nữ đồng thì thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, ánh mắt thanh minh linh động, bộ dáng tinh xảo đáng yêu, không giống phàm nhân.
Phong thái sĩ quả thật không khác là bao so với lời kể trong truyền thuyết.
Lúc này mọi người mới nhỏ giọng thảo luận.
Có người nói vị Tống tiên nhân này, có người nói hổ yêu, cuối cùng tán gẫu tới tán gẫu lui, lại tán gẫu tới tên kiếm khách kia.
Mọi người hỏi tên lính trẻ tuổi có nói dối hay không, hắn đương nhiên không dám, liền lại tiếp tục thảo luận chuyện kiếm khách lúc trước mặc dù chỉ gặp một lần, nhưng cũng cảm thấy một thân hiệp khí xung vân thiên.
Có người nói vị tiên sinh bắt yêu cùng lão thợ săn vào núi trừ yêu như vậy đều chết ở trong núi, năm ấy khinh kiếm khách nhất định là chịu thiệt thòi. Cũng có người nói kiếm khách trẻ tuổi kia phong thái tuyệt thế, lúc trước ở cửa thành hỏi thăm, ngữ khí kiên định trầm ổn, nói chờ mình rời đi, hổ yêu ắt được tiêu trừ, nghe không giống nói dối, mà nay lại tựa hồ cùng tiên nhân quen biết. Sau khi lên núi, tuy nói bị thương, nhưng cũng sống sót xuống núi, nói không chừng hổ yêu kia thật sự coi như chết dưới chuôi kiếm kia của hắn, ít nhất cũng nên bị thương. Còn có người nói hổ không có thành tinh, còn không phải người giang hồ bình thường có thể địch nổi, hổ yêu này đã sớm thành tinh, làm sao một kiếm khách giang hồ có thể so sánh được, huống chi hổ yêu này còn có thể hiệu lệnh quần sơn mãnh hổ, nói không chừng kiếm khách kia sau khi lên núi, căn bản không nhìn thấy hổ yêu, chỉ là gặp vài con dã hổ du đãng, liền bị thương xuống núi.
Còn có nói kiếm khách bị thương mà mọi người dưới chân núi nhìn thấy, căn bản không phải kiếm khách họ Thư, chỉ là nhìn lầm thôi.
Đám người thảo luận, cứ vậy mà quá chiều.
Đạo sĩ lúc này theo lời tên lính thủ thành nói, đi vòng qua cửa thành phía nam, đi theo con đường đất cỏ dài nửa ngày, liền thấy được ngọn núi lớn rừng cây sâu nặng kia, sườn núi như lưng heo. ...
Trên núi Lâm Thịnh, khung cảnh um tùm.
Đạo sĩ ngoành đầu nhìn lại, rừng núi phủ kín tầm mắt.
Một ngọn núi như vậy, đừng nói có hổ yêu làm loạn, cho dù không có tin đồn gì về sài lang hổ báo, người bình thường cũng không dám tùy tiện đi lên núi.
Cũng không biết có đường đi lên núi hay không, dù sao đạo sĩ là người tới từ bên ngoài, không hề tìm thấy đường lên núi.
Đừng nói đường lên núi, ngay cả con đường đi lòng vòng ở trong núi này, muốn đi từ đường lớn vào bên trong rừng rậm, cũng phải đi qua một đồi đất cao nửa người mới tới nơi.
Trên đồi đất có dấu chân người từng giẫm lên đó
Hai người một ngựa dừng ở bên cạnh con đường, tiểu nữ đồng đứng ở ven đường nhìn ra phía xa, đạo sĩ thì cúi đầu xuống quan sát dấu vết trên đường.
Con đường được đào từ trong núi ra, dốc núi và đồi đất đều nằm ở phía bên trái, tuy nhiên đồi đất này lại có dấu vết lún xuống, giống như bị một loại động vật nào đó khó khăn đi lên giẫm hư. Nhìn kỹ lại, có thể thấp thoáng nhìn thấy dấu vó ngựa ở bên trên, cây cỏ ở phía trước cũng bị đẩy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận