Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 106: Mèo Tam Hoa Vẫn Giỏi Hơn

Ánh nến sáng hơn đèn dầu kha khá.
Nói thật hắn đã lớn tới tuổi này, đây là lần đầu tiên thắp nến. Trong đạo quan thi thoảng có thắp nến, nhưng đó là hương khách tới dâng hương kính thần thắp, hai thầy trò thì đều không kính thần, bình thường sẽ không kính thần mà mua nến về thắp.
Nến thật sự quá đắt.
Tống Du lần trước ở Dật Đô thắp đèn dầu, một cân vẫn chưa tới một trăm đồng, nếu đổi thành nến, một cây phải ba bốn trăm đồng, thắp nến cả đêm cũng phải tốn hai ba cây.
Lưu lão quan nhân thật là rộng lượng.
Tống Du rửa mặt xong nằm lên giường, đắp kín chăn tùy ý liếc một cái, lại thấy mèo Tam Hoa nằm ở bên cửa sổ, nằm lại gần cửa sổ nhìn bên ngoài.
Tâm tư của mèo con người làm sao thấu hiểu được.
Một lát sau, mới thấy nó xoay đầu lại, nhìn chằm chằm trên giường Tống Du, dứt khoát hỏi:
"Con hổ nào cũng to lớn vậy sao?"
"Tam Hoa Miêu đang suy nghĩ về con hổ ban ngày đấy à."
"Đúng."
"Tam Hoa Miêu lần đầu tiên nhìn thấy con hổ sao?"
"Đúng."
"Khi trưởng thành hổ rất to."
"Đều to như vậy hả?"
"Cũng có lớn có nhỏ."
"Con hôm nay không phải to à?"
"Không phải là lớn nhất."
"Còn không phải lớn nhất à..."
"Lại tự ti sao?"
Mèo Tam Hoa ở bên cửa sổ không trả lời, chỉ hỏi tiếp: "Mèo có thể lớn như vậy không?"
"Chắc là không được."
"Mèo thành tinh thì sao?"
"Chỉ sợ là cũng không được."
"Ôi..."
"Thật ra nói tới thì mèo Tam Hoa còn lợi hại hơn cả nó."
"Tại sao?"
"Mèo Tam Hoa biết nói chuyện, còn biết phun lửa, hóa thành người, con hổ kia dù có mạnh thì cũng chỉ là ưu thế do tự nhiên ban tặng thôi."
Tống Du nhìn mèo:
"Mèo Tam Hoa vẫn giỏi hơn."
"Ta rất thông minh."
"Không sai chút nào."
Mèo Tam Hoa nhảy về chỗ, không nữa suy nghĩ vớ vẩn nữa, nằm xuống phía cuối giường như trước.
Không có gì bất ngờ xảy ra, sáng mai nó sẽ xuất hiện ở trong chăn trong.
"Đi ngủ."
Tống Du theo vung tay lên, tắt nến.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu lão quan nhân lại phái người tới mời, mời hắn đi ăn sáng, lại mời hắn ra ngoài tản bộ, cung kính nói chuyện phiếm cùng hắn. Là người đã lớn tuổi, nhìn ra hắn là người có bản lĩnh, vội vàng muốn được nhờ cậy, muốn xin tên thuốc hoặc vài cách kéo dài tuổi thọ, Tống Du không giúp được gì.
Lại một ngày trôi qua, hôm nay chính là đại thọ của Lưu lão quan nhân.
Lưu gia mời tất cả các hộ trong thôn, cũng có vài con cháu về, thuê đoàn kịch tới, tổ chức rất náo nhiệt.
Mấy ngày trước trong thôn còn náo loạn vì chuyện con hổ, cho dù Lưu lão quan nhân dùng mọi cách nhấn mạnh, lòng người cũng còn có chút bất an, nhưng ở đây nhiều người tụ tập, cho nên chẳng sợ gì cả.
Tống Du bị mời đến bàn chủ tọa ngồi.
Bên cạnh đều là các vị chức cao vọng trọng.
Trên bàn là vài món thịt cá bình thường ít ăn tới, không thiếu sơn trân dã vị. Đầu bếp cũng rất chú trọng, mỗi một món ăn đều có quy tắc riêng, ít nhất là trông giống món ăn. Đúng là khỏi nói, ở thời đại mà còn phổ biến nồi sắt như thời này, hiếm có bữa tiệc ở làng nào có nhiều món được như vậy.
Rất nhanh Tống Du lại phát hiện, ăn cơm ở đây rất thú vị.
Mọi người ở đây rất nhiệt tình, vì vậy ở lúc ăn cơm phải che chén cơm thật kĩ, bởi vì sau lưng sẽ có người bưng thau cơm đi khắp nơi, hơi lơ là sẽ có một thìa cơm lớn đắp lên trong chén. Thậm chí có lúc còn có hai người cùng nhau đắp cơm, khiến bản thân nhìn trái không thể ngó phải.
Tống Du cảm thấy thú vị, nhìn thật kĩ.
Rất nhanh hắn đã hiểu ra, điều này thật ra tượng trung cho sự hào phóng của chủ nhà, bởi vì ở những năm này, cơm trắng đối với đại đa số người dân mà nói là rất xa xỉ, có thể có đủ cơm trắng để ăn, thậm chí là ăn no nê, có thể thể hiện chủ nhà không hề keo kiệt, còn thể hiện được năng lực của chủ nhà.
Mà thêm tiết mục ép cơm này nữa, làm mờ đi mục đích khoe khoang của chủ nhà, che đi sự bối rối của khách mời, lại vì thế có thêm rất nhiều niềm vui, khiến cho lúc không khí đang yên lặng cũng trở nên rất tốt.
Lại nhìn những người đang ăn cơm.
Cho dù những người này mới vừa mới bắt đầu ăn chén thứ nhất, hoàn toàn có sức ăn thêm hai ba chén, cũng vừa bắt đầu ăn đã che bát cơm thật kĩ, ăn ý so tài đấu trí với người thêm cơm, cho mãi tới lúc "Sai lầm trong lúc lơ đãng" mới khiến cho cơm trong bát tăng thêm một ít, gây nên nhiều tiếng cười.
Như là phối hợp, cũng lại như chơi đùa.
Lại như một văn hóa kín đáo.
Tống Du dần dần lâm vào trầm tư.
Trong lúc hắn đang suy tư, sơ sảy một cái nữ đầu bếp đã ở sau lưng hắn, trong lúc hắn hốt hoảng, hắn chỉ làm theo mọi người xung quanh, bưng chén tránh từ trái sang phải, nhưng không ngờ bên trái còn có một nữ đầu bếp. Đến lúc nhận ra thì trong bát cơm vừa ăn hết một nửa đã đầy tới ngọn, thành một ngọn núi nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận