Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 189: Vẫn Phải Trả Thêm

"Đa tạ."
"Tôn sư chớ tạ... Ai da! Tất cả mọi người giải tán! Đi đi, bu lại ở đây làm cái gì, nhanh lên, nhanh lên, tranh thủ thời gian, sắp giờ Tý rồi!"
Nói xong thì rống một tiếng, là tiếng gấu gầm rú.
Người vây xem đều bị hắn phất tay xua tan.
Nhìn dáng vẻ kia, thật sự không khác gì quan sai dưới núi.
Tống Du chắp tay thi lễ với hắn, cũng thi lễ với yêu tinh quỷ quái vây xem, lúc này mới xoay người lại, nhìn về phía chủ quán báo này:
"Chủ quán, giờ có thể bán cho ta chưa?"
Chủ quán nhắm mắt lại, rút dao từ quầy hàng lên, động tác nhanh như chớp.
"Vút!"
Một miếng chân giò hun khói hơi mỏng, gần như ánh sáng xuyên qua nửa miếng, vắt lên trên lưỡi đao, đưa về phía Tống Du.
"Nếm thử xem!"
"Đa tạ."
Tống Du cẩn thận sờ lên.
Vị chủ quán này có tay nghề đao xuất sắc, cắt rất mỏng, cầm lên giống như giấy vậy.
Chân giò hun khói thượng hạng, ăn sống cũng rất ngon, Tống Du không biết lửa này như thế nào, chỉ cảm thấy ăn trong miệng, vị mặn không nồng, thơm mà không ngán, thịt băm mềm dai, càng nhai càng thơm, vốn đã cảm thấy là thượng phẩm, sau khi nuốt xuống, mùi thơm xông tới, mới càng thấy dư vị vô tận.
Yêu quái lại có tay nghề này?
"Tám đồng nửa lạng, trăm hai một cân, mua cả một con, còn có thể giảm một chút."
Chủ quán páo thấy Tống Du thích, hơi híp tròng mắt, cũng thoáng đắc ý.
"Mới vừa rồi còn là một trăm đồng một cân, vì sao ta vẫn phải trả thêm?"
"Ta đã nói giá."
"Vậy cũng phải để cho ta một trăm một cân!"
"Mua bao nhiêu?"
"Hai cân trên dưới, cắt thành lát mỏng."
"Được!"
Con dao trong tay chủ quán vô cùng sắc bén, tay nghề cũng quen tay, chỉ thấy hắn lướt từng nhát dao trên chân giò hun khói, mỗi một dao hạ xuống, thì có một lát chân giò hun khói mỏng như giấy được cắt xuống, rơi trên bàn, âm thanh rất nhỏ kia cũng gọn gàng như tay nghề, nghe tiếng thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Tống Du liếc nhìn cái bàn, không quá sạch sẽ.
Có lẽ bọn hắn cũng không thèm để ý cái này. ...
Một miếng chân giò hun khói, xé thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng.
Không vội nhai, mà ngậm trong trong miệng để cảm nhận mùi vị mặn toả ra trong khoang miệng, chờ cho đến khi mềm hơn lúc này mới bắt đầu nhai, và cảm nhận độ dai của từng thớ thịt. Vừa khô vừa thơm, ăn hoài không ngán.
Tiện thể bước chân chậm lại, xé một miếng rồi để tay thấp xuống và khom lưng, mèo Tam Hoa lập tức đứng dậy đón lấy miếng thịt từ trên tay hắn
Yêu tinh quỷ quái lui tới đều nhìn họ, nhưng cũng không hề kiếm chuyện và không hề vây lại xem.
Dần dần đi tới ở giữa đống lửa. Cả thị trấn đều tập trung quanh đống lửa. Ngọn lửa này khác thường và có sự kỳ lạ, nhưng cũng không phải là ngọn lửa thần thánh đốt cháy trời đất và đốt linh hồn, nó chỉ đường cho yêu ma quỷ quái trong núi đến đây và xua đuổi những thứ tà ác khác.
Ở bên đống lửa Tống Du thấy được vài yêu ma quỷ quái mặc sai phục, cho dù là quỷ, cũng không sợ lửa này.
Hùng Sai và Ngưu Sai kia vừa thấy Tống Du lập tức chắp tay từ xa. Tống Du cũng đáp lễ.
Thị trấn này thật kỳ diệu, nếu trước đây đã từng có người xông vào, nói không chừng dưới chân núi cũng có truyền thuyết về nó, có lẽ trước đây cũng từng có quan chủ Phục Long Quan tới đây.
Có lẽ Hùng Sai nói cho Ngưu Sai nghe.
Hắn cũng không đến gần họ, nếu không họ sẽ cảm thấy không được tự nhiên, và hắn cũng không được tự nhiên, nên đổi hướng tiếp tục đi dạo.
Tống Du mua rất nhiều quả dại từ trong chủ sạp khỉ, mua cỏ bán khô tốt nhất từ trong tay một vị chủ sạp ngựa, mua một con cá nhỏ từ trong tay một vị Sơn Tinh không quen biết, thu hoạch lớn nhất là nấm trên quầy hàng hồ ly, tùng nhung và kê nhung đều có sẵn, cùng giá với cỏ khô mà chủ quầy hàng ngựa bán. Còn tốn rất nhiều tiền để mua một số đồ vật kỳ diệu thú vị rất hiếm thấy ở bên ngoài.
Xem như thu hoạch cũng khá phong phú. Nhưng thu hoạch lớn nhất hiển nhiên không phải mua đồ với giá hời, mà là chính cuộc hành trình này.
Nơi đây có muôn vàn yêu ma quỷ quái, sợ là yêu ma quỷ quái mấy trăm dặm núi lớn này đều chạy tới đây, đa dạng chủng loại, vừa có mèo cũng có chuột, vừa có sói cũng có hươu, vừa có trâu ngựa và thỏ, cũng có cỏ cây thành tinh, còn có rất nhiều sơn thủy tinh linh trời sinh đất dưỡng và cũng có nhiều ma quỷ chết trên con đường này không tản đi, đã tồn tại qua các triều đại, ngoại trừ loài người ra ngàn vạn linh hồn đều sống hòa thuận ở đây, thậm chí còn có trật tự riêng. Vừa mở rộng tầm mắt của hắn, cũng điều chỉnh nhận thức của hắn.
Nếu người phàm trần bình thường có tài văn chương sa chân vào nơi này, cũng có thể rời đi bình an, và cũng có thể sẽ lưu lại một bài văn kỳ ngộ truyền lại đời sau không?
Đi tới đi lui, bên cạnh có tiểu quỷ nhìn hắn. Tống Du quay đầu nhìn, là một cậu bé khuôn mặt tròn trịa trông rất ngoan ngoãn, khoảng chừng tám chín tuổi, đi cùng hướng với hắn, luôn quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt rất có linh tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận