Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 840: Bịa Chuyện

Đổng tiên sinh hơn phân nửa là đang bịa chuyện.
Hắn bịa ra câu chuyện này, thứ nhất là để lừa gạt mọi người tại sao suốt nửa năm nay hắn lại biến mất không thấy tăm hơi, thứ hai nói không chừng có thể thu hút nhiều người tới ủng hộ hơn.
"Ha..."
Nam tử có bộ râu thon mảnh cười nói.
"Chuyện như vậy quả thật khiến người ta khó mà tin được, chư công nghe ta kể đương nhiên sẽ không tin. Tuy nhiên nếu mọi người nghe tự mình Đổng tiên sinh nói, dù sao mọi người đều đã biết Đổng tiên sinh am hiểu đạo kể chuyện, ngẫm lại có lẽ mọi người sẽ tin đó là thật. À đúng rồi, nghe nói thời gian trước có một sĩ tử vì ngưỡng mộ danh tiếng nên mới tới tìm Đổng tiên sinh, nghe Đổng tiên sinh kể suốt một canh giờ, nói câu chuyện này kỳ diệu, thú vị, muốn viết lại thành sách..."
Đám người vẫn mở to hai mắt ra, cảm thấy thật thần kỳ, lại không dám tin.
Mãi cho tới khi một giọng nói truyền tới từ bên cạnh.
"Chư công hà tất phải tranh luận chuyện này là thật hay giả?"
Người nói chuyện là một nam tử ngồi cùng bàn có dáng vẻ hơi mập mạp, có bộ râu quai nón, chỉ thấy hắn vuốt râu cười nói.
"Ta nói, câu chuyện này có phần kỳ diệu, thú vị, chẳng phải bởi vì khó mà phân biệt được thật giả hay sao?"
"Đúng thế! Sĩ tử ở trong thành kia cũng nói như vậy!"
"Có lý..."
Đám người đồng loạt phụ hoạ.
"Tuy nhiên, chuyện gặp gỡ thần tiên này quả thực vô cùng thú vị, đợi Đổng tiên sinh kể xong đoạn này, ta phải mới hắn kể lại thêm một lần nữa mới được."
"Đúng đúng đúng..."
Trùng hợp, Đổng tiên sinh ở trên đài cũng đã kể tới đoạn kết.
"Nếu như lúc đầu, trên giang hồ vẫn còn tranh luận chuyện kinh lôi kiếm Thư Nhất Phàm kia có phải đã thật sự dùng võ nhập đạo hay không, thì từ sau khi Thư Nhất Phàm xuất hiện ở đại hội Liễu Giang năm nay đã có thể kết luận được! Hiện tại, Thư Nhất Phàm đã quay về Quang Châu lập môn phái riêng, ngay tại Vụ Sơn, Quang Châu, lấy tên là Kinh Lôi Kiếm phái, không biết đã có bao nhiêu người ngưỡng mộ mà tìm tới!"
Kể xong hắn liền vỗ bàn, nội dung lần này coi như đã kết thúc.
Đám người ngừng lại một hồi, đưa mắt nhìn nhau, sau đó ai nấy đều lập tức thi nhau nói chuyện, hỏi có phải Đổng tiên sinh đã thật sự tới Việt Châu, nhìn thấy thần điểu, gặp được thần tiên hay không.
Gương mặt Đổng tiên sinh hiện lên vẻ lúng túng, nhưng vẫn có sao nói vậy.
Đám người lại yêu cầu hắn kể tỉ mỉ một lượt.
Đổng tiên sinh quả thực rất khó xử.
Mặc dù thuyết thư là công việc gia truyền của nhà hắn, hắn cũng rất am hiểu kể chuyện. Nhừn từng đời nhà hắn chẳng qua cũng đều kể chuyện của người khác mà thôi. Mãi cho đến khi bản thân hắn thực sự đã đi vào bên trong một câu chuyện kỳ lạ, đã vậy còn có đông đảo khách nhân ồn ào đòi hắn kể chuyện như mọi khi, việc tự kể lại chuyện của mình khiến hắn cảm thấy khó xử."
Nếu sớm biết sẽ như vậy, hắn sẽ không nói chuyện này ra.
Chỉ cất giữ ở trong lòng.
Đợi khi nào hắn có con cháu hoặc truyền nhân mới kể cho bọn chúng nghe, nhiều năm sau đó, bọn chúng sẽ kể lại chuyến kỳ ngộ này của phụ thân hoặc sư phụ mình.
"Đổng tiên sinh..."
"Đổng tiên sinh mau kể đi!"
"Ta mới Đổng tiên sinh uống 1 chén trà thượng hạng của Mai Nhi Quan."
"..."
Đổng tiên sinh lộ vẻ bất đắc dĩ, âm thầm thở dài.
Mọi người thấy hắn đã thả lỏng bèn không ngừng thúc giục hắn.
Thế nhưng ngay lúc này, ánh mắt Đổng tiên sinh chợt nhìn qua, không biết hắn nhìn thấy gì, cả người hắn lập tức sững sờ, hắn mở to mắt ra giống như không dám tin, sau đó lập tức chạy ra ngoài, bước đi lảo đảo, hất đổ cả chén trà ở trên bàn. Chén trà vỡ rơi xuống đất, nước chảy lênh láng.
Đám người lập tức sững sờ, không hiểu nguyên do.
Có người đứng lên, nhìn sang thăm dò.
Liền nhìn thấy ở góc đường xa xa có một con ngựa đi qua, là một con ngựa Tảo Hồng, thấp thoáng nhìn thấy một góc áo bào ở phía trước, nhưng rất nhanh đã đi mất không nhìn thấy nữa. Nhưng ở phía sau còn có một con mèo Tam Hoa, nó dừng lại ở ven đường, cúi đầu xuống không biết đang ngửi thứ gì, một lúc sau, ngửi xong cảm thấy không thú vị, thế là nó bèn chạy theo sau.
Đổng tiên sinh giống như phát điên, chạy nhanh về hướng bên không.
Trên đường không biết đã đụng trúng bao nhiêu người.
Đám người sững sờ, đưa mắt nhìn nhau, có một số người tính tò mò nặng cũng đuổi theo sau.
Đến cả ông chủ trà lâu cũng không biết nguyên do.
Chừng 2 khắc sau, những người cũng đuổi theo kio cùng Đổng tiên sinh quay trở về, vẻ mặt của những người đó không giống nhau, còn Đổng tiên sinh thì mất hồn mất vía.
Mọi người hỏi hắn tại sao lại thất thố như vậy.
Một lúc lâu sau, Đổng tiên sinh mới thở dài nói, lúc nãy hình như hắn đã vô tình nhìn thấy vị thần tiên kio, chỉ là lúc hắn nhìn thấy, đối phương đã đi tới bên kia đường, thế là hắn vội vàng đuổi theo.
Biểu cảm này của hắn không giống giả.
Đám người vội vàng hỏi hắn có đuổi kịp không.
"Sao mà đuổi kịp được..."
Đổng tiên sinh chỉ thở dài một hơi.
Đám người chỉ lại đành đưa mắt nhìn nhau.
Nam tử có bộ râu thon mảnh kio vuốt râu cười nói.
"Nếu như để sĩ tử trong thành nghe thấy, chỉ e câu chuyện lại được thêm một đoạn nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận