Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 861: Lá Rụng

Hai bên không ngừng gào thét, lăn lộn không thôi.
Không biết đã đè ngã bao nhiêu bụi cây, cũng không biết đã cuốn lên bao nhiêu lá rụng, có con sói bị hổ yêu bỏ qua, nó lại tiếp tục lao tới, hai đấm khó chống đỡ bốn tay, cho dù hổ yêu có mạnh tới đâu cũng khó cản lại được đàn sói.
Sau đó, hai sơn thần cũng đi tới, chúng giơ cao cánh tay còn thô to hơn cả eo người lên, cũng mặc kệ bên dưới là hổ là sói, hung dữ đánh xuống bên dưới.
Đây chính là cánh tay tạo thành hoàn toàn từ đá, hai nắm đấm của nó chính là hai khối thanh thạch to bằng chậu rửa mặt. Nó giơ tay cao lên, sau đó lại dùng sức đánh xuống, lực sực khổng lồ và sức nặng cùng nhau tấn công. Bên trong sự cứng rắn còn có mấy phần sắc sảo...
Chỉ nghe một tiếng bịch nặng nề vang lên!
Bởi vì con mãnh hổ này đã thành tinh, nếu không, con hổ bình thường cho dù có cơ thể rắn chắc ra sao, bị đánh như vậy, chắc chắn sẽ đánh vào lưng thì gãy lưng, đánh vào chân thì gãy chán, đánh vào trán sẽ ngã nhào xuống ngay tại chỗ, không đứng lên nổi.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Mấy tiếng kêu nặng nề liên tục vang lên, khiến người ta sợ mất hồn mất vía.
Cho dù là hổ yêu cũng không chịu nổi bị đánh như vậy.
Cơn hổ lớn sặc sỡ ở trên đất dần dần không động đậy nữa, chỉ còn lại tiếng cắn xé của đàn sói.
Con mèo cũng không hề có lòng trắc ẩn, nó không ra lệnh sơn thần dừng lại, thế là sơn thần vẫn tiếp tục đánh, đánh liên tục. Sau đó, nó lấy cánh tay đá của mình đẩy đầu của mãnh hổ ra, thấy mãnh hổ không có hành động gì, nó lại đánh thêm mấy lần nữa.
Chỉ có thể nói không hổ là binh tướng đá do con mèo triệu hồi ra, động tác này của thạch nhân cũng có vài phần phong thái giống như mèo nhìn thấy chuột.
"Nó đã chết."
Giọng nói của đạo sĩ chậm rãi truyền tới.
Tam Hoa nương nương nghe vậy mới vung tay lên, Sơn Thần và đàn sói liền chạy về.
Chỉ nghe đạo sĩ nói với nó.
"Tam Hoa nương nương quả nhiên lợi hại, thời gian con mãnh hổ này đắc đạo thành tinh chỉ e còn lâu hơn Tam Hoa nương nương, đạo hạnh ngang nhau, Tam Hoa nương nương lại có thể dùng cơ thể của mèo chiến thắng loài hổ, quả thực không phải chuyện dễ dàng."
"Nhờ có lá cờ này."
"Tam Hoa nương nương đã biết cách khiêm tốn, quả là tiến bộ rất lớn, khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn."
"Vốn là như vậy!"
"Mặc dù Hoán Lang Kỳ vốn lợi hại, nhưng theo ta thấy, công lao lớn nhất vẫn là do Tam Hoa nương nương chăm chỉ học tập, kiên định tu hành."
Đạo sĩ quay đầu nhìn về phía con mèo.
"Tam Hoa nương nương nên tiếp tục kiên trì như vậy."
"Tam Hoa nương nương thấy ông nói đúng."
"Về phần con hổ này..."
Tống Du quay đầu sang nhìn về phía con hổ trên mặt đất.
Con hổ này lớn hơn nhiều so với con hổ bình thường, nếu lớn thêm chút nữa, nó có thể bằng với một con trâu.
"Mặc dù trời cao có đức hiếu sinh, nhưng con hổ này đã ăn thịt vô số người, sau khi ăn thịt người nó còn dùng hồn phách của con người luyện hóa thành Trành Quỷ, giúp bản thân nhưng lại gạt người, hại người, còn dùng nó thành pháp thuật, tội ác tày trời."
Ánh mắt của đạo sĩ vô cùng bình tĩnh, sau đó hắn lại nhìn sang tiểu nữ đồng.
"Mượn lá cờ của Tam Hoa nương nương dùng một lát."
"Meo?"
Mặc dù tiểu nữ đồng không hiểu tại sao, nhưng nó vẫn mở to đôi mắt, nhảy từ trên cây xuống, cầm lá cờ đưa tới cho hắn.
Chỉ thấy đạo sĩ cầm lấy lá cờ, đưa tay khẽ vỗ lên, hình sói ở một mặt của lá cờ liền không thấy đâu nữa. Sau đó, hắn lập tức chỉ ngón tay về phía xác hổ rồi khẽ vẫy, một luồng khói đen liền bốc lên trên xác con hổ, đi vào bên trong lá cờ.
Tiểu nữ đồng nhìn mà sững sờ.
Đạo sĩ trả lại lá cờ cho nó.
"Ông làm gì vậy?"
"Lấy hết linh vận trên người của mãnh hổ này đưa vào bên trong lá cờ, cho thêm một con mãnh hổ vào bên trong lá cờ của Tam Hoa nương nương."
Đạo sĩ nói với nó.
"Đây là bản lĩnh do Khổng đại sư và Đậu đại sư truyền thụ, mặc dù không thể câu được hồn phách của mãnh hổ về làm nô bộc, tuy nhiên khi dùng lá cờ này, chỉ cần có linh vận sẽ có thể biến nó ra bên ngoài giống như đàn sói."
"Mãnh hổ!"
"Tuy nhiên tại hạ không có bản lĩnh của Lang Vương, mãnh hổ cũng không nghe lời giống như đàn sói, trước khi Tam Hoa nương nương có thể dùng sức mạnh của mình thu phục mãnh hổ, tốt nhất đừng tùy tiện đưa nó ra ngoài chống lại kẻ địch. Nếu không, cho dù nó được linh lực Tam Hoa nương nương biến ra, không đến mức phản phệ, nhưng nó cũng sẽ không nghe lời ngươi, lãng phí linh lực biến nó ra ngoài, lại không thể khống chế được nó."
Tam Hoa nương nương nghe vậy, chỉ sững sờ nhìn hắn chằm chằm.
"Ông thật lợi hại!"
"Không sánh được với Tam Hoa nương nương."
"!"
Tiểu nữ đồng không biết nên nói gì, nó chỉ cầm lá cờ lên, cúi đầu xuống quan sát tỉ mỉ.
Đạo sĩ liền đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận