Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 857: Người Luyện Võ Bình Thường Cũng Không Thể Làm Được

Giống như có người và ngựa nhảy từ nơi này lên trên ngọn núi.
Ngựa bình thường không thể làm được như vậy.
Đạo sĩ khẽ ngẩng đầu lên...
Rừng cây rậm rạp, cành cây ở phía trên lộn xộn, tạo ra ảnh hưởng không nhỏ với người và ngựa ở bên trên, cho nên mới có dấu vết cành cây bị chặt gãy, vết gãy vô cùng bằng phẳng, giống như bị một cái cưa cưa xuống rồi mài cho bóng.
Giống như có người dùng lưỡi đao sắt bén chém đứt các cành cây lộn xộn.
Đao kiếm bình thường không thể làm được điều này.
Người luyện võ bình thường cũng không thể làm được điều này.
"..."
Đạo sĩ suy nghĩ một lát rồi quay đầu lại nói với con ngựa của mình.
"Ngươi chở hành lý, không tiện đi lại nên hãy ở lại đây, nếu gặp nguy hiểm, hãy tạm thời rời đi."
Con ngựa im lặng ăn cỏ, không biết có nghe thấy hay không.
Đạo sĩ và tiểu nữ đồng đưa mắt nhìn nhau, sau đó hắn đẩy bụi cỏ ra, đi lên trên núi.
Tiểu nữ đồng cũng ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi, hít mũi một cái, liền ngửi thấy hương vị khiến người ta cảm thấy bất an. Thế là vẻ mặt nó trở nên nặng nề, cho tay vào trong ngực lấy lá cờ của mình ra.
"Phù..."
Nó phất lá cờ, 1 luồng khói đen bay ra, khói đen rơi xuống đất biến thành mười mấy con sói, nó lại phất cờ lần nữa, lại một luồng khói đen bay ra, cũng biến thành sói. Nó làm 4 lần như vậy, triệu tập được tổng cộng 50,60 con sói, đàn sói lao vào rừng cây rậm rạp, có con im lặng không kêu tiếng nào chỉ ngẩng đầu lên nhìn nó, có con cúi đầu xuống ngửi hương vị lạ lẫm của bụi cỏ ở ven đường.
Tiểu nữ đồng nắm chặt lá cờ, vẽ những vòng tròn khắp bốn phía, sau đó nó chỉ chính mình, những con sói liền lập tức hiểu ý nó, tản ra 4 phía, duy trì một khoảng cách nhất định với nó, sau đó đi theo nó vào sâu trong rừng rậm.
Rừng rậm yên tĩnh, càng hiện lên sự đáng sợ.
"Phạch, phạch, phạch..."
Âm thanh do chim én bay tới hấp dẫn sự chú ý của nó, tiểu nữ đồng và đàn sói đều dừng bước lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm chim én, mãi cho đến khi phát hiện ra là chim én của nhà mình, nó mới thả lỏng được đôi chút.
"Tiên sinh, trên đỉnh núi có hang hổ, phía trước hang hổ có dấu vết đánh nhau, còn có vết máu và tấm vải, ta không dám tới quá gần, không biết tình hình chiến đấu ở đó ra sao. Hơn nữa, trong núi còn có rất nhiều mãnh hổ đang đi lảng vảng."
Đạo sĩ không sợ mãnh hổ, hắn chỉ hỏi.
"Có thể đi từ bên đó qua không?"
"Không có đường đi lên núi, chỉ đành tìm một con đường ít cây cỏ, dốc núi thoải cho tiên sinh, tiên sinh chỉ cần đi theo ta là được."
"Đa tạ."
Chim én liền vỗ cánh bay lên cao hơn.
Chim én suy nghĩ cẩn thận, sợ đạo sĩ không nhìn thấy mình, mỗi khi bay được một đoạn, nó sẽ dừng lại quay đầu quan sát, nó còn cố ý tránh những cành cây dày đặc, tránh cho cơ thể nhỏ bé của nó bị cản trở, đạo sĩ ở bên dưới không nhìn thấy rõ.
Đạo sĩ liền đi theo nó lên trên núi.
Hình như kiếm khách đã chiến đấu một phen với hổ yêu.
Điều thủ thành kia nói hơn phân nữa chính là thật.
Cả người bị thương hơn phân nửa cũng là sự thật.
Hổ là vua ở trong núi, cho dù vẫn chưa thành tinh, cũng có thể đọ sức với sơn quái, chấn nhiếp yêu quỷ. Giống như mèo, hồ ly, hươu, thỏ thành tinh, cho dù chúng đã có mấy chục năm đạo hạnh, nhưng khi đứng ở trước mặt loại hổ, chúng cũng chỉ có thể sợ hãi bỏ chạy.
Đa số yêu quỷ, nếu không giỏi về tu hành chiến đấu hoặc có pháp thần thông hung bạo, khi nhìn thấy hổ, cũng chỉ có thể đi vòng qua nó.
Thậm chí có vài con hổ không hề đắc đạo thành tinh, chỉ là sống lâu, vẫn có thể có linh trí, cứ như thế tự nhiên lĩnh ngộ được pháp thần thông điều khiển Trành Quỷ. Một khi khai thông linh trí, không cần tu luyện tới mức hóa hình, nó vẫn có thể có được bản lĩnh chấn trụ hồn phách con người và điều động bách thú. Kẻ có đạo hạnh sâu hơn còn có thể di chuyển như gió, có cơ thể Kim Cương Bất Hoại, có năng lực phá núi mở đất. Trong số tất cả yêu quái trên thế gian, có rất ít yêu quái trời sinh đã giỏi chém giết.
Nghe nói đạo hạnh của hổ yêu ở huyện Kim Hà không thấp, lúc trước, khi chiến tranh diễn ra, không biết nó đã ăn thịt bao nhiêu người, sau khi nếm được mỹ vị, nó liền tiếp tục ăn thịt người không hề dừng lại, xem ra bản lĩnh của nó cũng không nhỏ.
Còn có một đám dã hổ ở trong núi nghe theo chỉ huy của nó.
Hổ yêu như vậy quả thực rất khó đối phó.
Cho dù kiếm khách có là thiên hạ đệ nhất, có Thiên Lôi Kiếm đạo chuyên trừ yêu, lĩnh ngộ cương mãnh nhạy bén, chỉ e cũng khó mà dễ dàng thắng được nó.
"Gầm gầm..."
Thấp thoáng nghe thấy tiếng hổ gầm.
Tống Du dừng bước ngẩng đầu nhìn lên, hắn cũng không nhiều lời, nhanh chóng cúi đầu tiếp tục đi lên phía trước.
Sắc mặt của tiểu nữ đồng càng thêm nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận