Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 115: Tiên Sinh Kể Chuyện

"Thịt khô này ngon đấy! Tuyệt thật!"
Thư sinh kinh ngạc hỏi Tống Du:
"Tiên sinh, ngươi tự làm sao?"
"Được người khác cho."
"Dù sao cũng là hưởng ké phúc của tiên sinh, nên cảm ơn."
Thư sinh mỉm cười chắp tay với Tống Du, đũa gắp không ngừng, vừa ăn vừa nói:
"Ta thích ăn thịt khô Dật Châu, đặc biệt là thịt khô hun bằng tùng bách, nơi khác làm không ngon như vậy."
"Đột nhiên ta nhớ ra."
"Ồ? Có chuyện gì vậy tiên sinh?"
"Dật Đô Bắc Ngõa Tử, Vân Thuyết Bằng, có một vị Trương lão tiên sinh giảng thư. Lão tiên sinh này là người hiểu biết sâu rộng, thông thạo về mặt này, biết những điều huyền bí và thú vị của nhiều nơi. Nếu sau này ngươi đi Dật Đô thăm người quen, có thể đến Bắc Ngõa Tử tìm vị Trương lão tiên sinh này. Nếu không keo kiệt một ít tiền trà, đủ lễ tiết mà tới, ngươi sẽ không thất vọng đâu."
"!"
Người thư sinh không nghĩ rằng hắn lại đột nhiên nói chuyện này, sau khi nghe xong, lập tức thu lại nụ cười, đặt đũa xuống, nghiêm túc thi lễ.
Chỉ là một cuốn sách linh tinh thôi, có bao nhiêu người thực sự coi trọng chứ? Còn nghĩ muốn lưu danh sử sách, người ta không khinh thường cười nhạo đã may! Nhưng chỉ với lời khuyên nhủ đột ngột kia, hắn cũng đã cảm nhận được sự coi trọng của vị tiên sinh tình cờ gặp mặt này đới với mình, trong phút chốc có cảm giác như đây là một người tri kỷ.
"Tiên sinh như vậy, tiểu sinh khó có thể báo đáp."
"Tận tâm biên soạn một cuốn sách là đủ rồi, nếu người đời này không hiểu, biết đâu người sau sẽ trân trọng nó?"
"Đương nhiên rồi!"
Tống Du không nói nữa, chỉ gắp thêm thịt, rót chén rượu nhạt.
Rượu là do thư sinh này ủ, trái cây là một nhà ba người mang theo, không quan trọng cái nào đắt, cái nào rẻ, đều coi như cùng ăn.
Thế này là tốt nhất, không ai nợ ai.
Trời dần tối.
Đêm nay trăng tròn, người chèo thuyền không chịu cập bến, nương vào ánh trăng và kinh nghiệm để tiếp tục chèo thuyền, muốn nhanh đưa bọn hắn tới nơi để tối ngày mai quay về.
Không lâu sau, người chèo thuyền hét lên:
"Tới An Thanh rồi."
Con thuyền từ từ tiến vào bờ, phát ra tiếng vang. Mọi người trên thuyền nhanh chóng đứng dậy, ngoại trừ Tống Du. Người thư sinh lấy rương quần áo của mình, hắn chia tay Tống Du và nam nhân của một nhà ba người kia.
"Thật may mắn khi được đi cùng ngươi, tạm biệt."
"Mấy ngày nay cùng ngươi nói chuyện, ta cảm thấy mình được lợi rất nhiều, dù tiên sinh không phải cao thủ Đạo giáo thì vẫn là một ẩn sĩ. Chỉ tiếc rằng hành trình này quá ngắn, không thể ở lại với ngươi thêm vài ngày nữa."
Thư sinh khoác áo, tiếc nuối nhìn Tống Du.
"Tuy nhiên, cuộc đời là như vậy, gặp gỡ và chia ly đều là định mệnh, cho nên bây giờ ta tạm biệt tiên sinh, sau này nếu ngươi đến An Thanh thì nhất định phải tới tìm ta."
"Đêm đường trơn trượt, các vị đi thong thả."
Tống Du đứng trên mũi thuyền tạm biệt họ, đưa mắt nhìn họ xuống thuyền rời đi.
Người chèo thuyền lại đẩy thuyền rời bờ.
Đúng lúc này lại nghe thấy giọng người thư sinh vang lên:
"Chờ đã!"
Hắn đứng bên bến đò, chắp tay chào Tống Du, nói:
"Ta nghĩ người với người bèo nước gặp nhau là tình cờ, sao phải hỏi người đến từ đâu? Nên không hỏi tiên sinh thanh tu ở nơi nào. Nhưng sau vài ngày làm quen, ta càng cảm thấy tiên sinh rất hiểu lòng ta, nên mới lấy can đảm hỏi ngươi sống ở đâu, về sau nếu có duyên đến Dật Châu, ta vẫn muốn đến thăm."
"Núi Âm Dương, Phục Long Quan."...
Ban đêm nước chảy mạnh, thuyền nhanh chóng rời đi.
Chỉ nghe người chèo thuyền cười nói:
"Vị thư sinh này cái gì cũng giỏi, chỉ là hắn hơi ồn ào."
Tống Du mỉm cười, không trả lời, chỉ hỏi:
"Đến huyện Lăng Ba còn mất bao lâu nữa?"
"Đường đến huyện Lăng Ba khá xa, nhưng trên đường có thủy quái gây rối. Thủy quái kia to lớn đến mức thuyền bình thường dễ bị lật ngay. Mấy năm trước có rất nhiều người chết, nên hiện tại không có ai dám đi. May mắn thay, Lăng Ba là địa điểm đến cuối cùng, những vị khách đến Lăng Ba sẽ xuống ở bến phà Cổ Độ gần nhất, cách đó khoảng một giờ."
Người chèo thuyền dừng một chút rồi nói tiếp.
"Chỉ là khách quan phải cẩn thận, trên đường từ bến phà Cổ Độ đến quận Lăng Ba có rất nhiều kẻ trộm, tuy chưa từng nghe có người bị giết nhưng người ta thường xuyên bị cướp. Nếu khách quan đi đường này thì lão phu khuyên nếu gặp cướp ngươi cứ đưa một ít tiền và nói những lời tốt đẹp, để tránh khỏi gặp khổ xác thịt, nếu gặp được người đặc biệt, có lẽ ngươi còn có thể giữ lại một phần."
"Cảm ơn vì đã dặn dò."
"Khách quan thì khác. Ta nghe người ta nói mấy tên cướp đó ngoại trừ quan sai, sứ giả và thư sinh đi thi, còn có mấy loại khác không cướp là: không cướp đạo sĩ, không cướp phật sư, không cướp nữ tử trẻ đi một mình, không cướp con nít nghịch ngợm bị lạc. Ha ha, cụ thể có bao nhiêu thì ta không biết."
"Lão trượng quay về có đón người không?"
"Không tốt bằng bên kia."
"Mất bao nhiêu ngày để về?"
"Mười ngày, mười một ngày."
Người chèo thuyền mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận