Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 848: Đạo Sĩ Cũng Không Biết À?

Hai canh giờ sau.
Tất cả sương mù như tơ lụa di chuyển ở trong núi dường như đều đã nằm ở dưới chân, biến thành biển mây ào ào không dứt, nếu nhìn kỹ thậm chí còn có thể nhìn thấy chúng nhấp nhô dao động, bị gió thổi cuồn cuộn không ngừng. Trên núi chỉ có một con đường đất nhỏ đơn sơ và một cái đình lợp cỏ tranh không biết do người của thời nào, triều đại nào xây nên, cũng không có bậc thang và hàng rào, vô cùng nguyên sơ.
Đạo sĩ và tiểu nữ đồng cùng đứng ở trong đình, cúi đầu xuống nhìn biển mây bên dưới.
Trên núi gió lớn, y phục và mái tóc của đạo sĩ lẫn tiểu nữ đồng đều bị gió trên đỉnh núi thổi lay động.
Đạo sĩ dịu dàng nói với tiểu nữ đồng.
"Rất nhiều năm sau, nơi này sẽ trở thành một danh lam thắng cảnh."
"Danh lam thắng cảnh?"
"Danh lam thắng cảnh."
"Nghe không hiểu-"
Tống Du mỉm cười, không nói gì cả, chỉ quay đầu sang nhìn nó rồi nói với nó.
"Hai ngày nay, Tam Hoa nương nương chơi ở trên núi có vui không?"
"Rất vui."
Gương mặt tiểu nữ đồng nghiêm túc.
"Bọn chúng rất ngốc, cho rằng Tam Hoa nương nương là tỷ tỷ của bọn chúng, Tam Hoa nương nương cho bọn chúng trái cây, bọn chúng đều rất vui vẻ."
"Như vậy gọi là ngây thơ."
"Ngây thơ -"
"Đúng vậy."
Tống Du tiếp tục nói với nó.
"Tam Hoa nương nương cũng rất ngây thơ."
"Ông mới ngây thơ!"
Tiểu nữ đồng quay đầu sang nghiêm túc nhìn hắn.
"..."
Tống Du lắc đầu, ý cười càng thêm nồng đậm.
Gió quá lớn, khiến cho giọng nói cũng thay đổi.
Chỉ nghe tiểu nữ đồng nói với hắn.
"Thế nhưng không biết tại sao, có một ngày kia, Tam Hoa nương nương nghe theo lời của ông, khổ cực lắm mới bắt được rất nhiều chuột và sâu đưa cho bọn chúng chơi, nhưng tất cả bọn chúng lại chạy mất."
"Tại sao lại thế?"
"Không biết -"
"Không biết thì thôi bỏ đi."
"Đạo sĩ cũng không biết à?"
"..."
Tống Du đang suy nghĩ làm sao thể trả lời thật với nó, ánh mắt hắn chợt nhìn lên phía trước, sau đó hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dời tầm mắt qua, sau đó hắn đặt một tay lên đầu của tiểu nữ đồng, xoay đầu nó qua hướng mà hắn mới nhìn sang.
"Tam Hoa nương nương nhìn đi."
"Ồ..."
Tiểu nữ đồng liền bị hắn xoay đầu nhìn lên phía trước, nó vẫn cố gắng nhìn sang phía hắn, nghe hắn nói vậy, nó bèn nhìn lên phía trước.
Chỉ thấy phía trước là biển mây cuồn cuộn, có đám mây bị gió thổi lên, có đám mây lại đổ xuống giống như thác nước, một con chim én bay tán loạn ở phía trên mây trắng, dưới bầu trời xanh, trong khi ở giữa đám mây trắng có hai người đang đứng, còn có một quầng sáng tinh khiết màu sắc rực rỡ như mộng như ảo.
Trong quầng sáng thấp thoáng có bóng người.
"Ồ -"
Tiểu nữ đồng vô cùng ngạc nhiên.
"Soạt..."
Chim én cũng bay trở về, đậu trên một cành cây ở bụi cây trước đình, khiến cho cành cây lay động một hồi, sau đó nó xoay đầu nhìn sang đạo sĩ, rồi cũng ngoảnh đầu nhìn lên phía trước.
"Cầu vồng hình tròn!"
"Là Phật quang."
"Phật quang?"
"Phật quang."
"Phật ở trong miếu à?"
"Đúng vậy."
"Là cầu vồng hình tròn do bọn hắn vẽ rồi biến ra à?"
"Không phải, nó cũng giống như bọn hắn, được sinh ra từ trong trời đất."
"Hình như bên trong vòng tròn có người!"
"Đúng vậy."
"Là Phật à?"
"Chính là Tam Hoa nương nương..."
Tống Du cười, xoa đầu của tiểu nữ đồng, hắn cũng ngẩng đầu lên đối mặt với bóng người trong quầng sáng kia.
Chỉ trong chớp mắt liền không thấy Phật quang đâu nữa.
Tiểu nữ đồng xoay đầu tìm kiếm khắp nơi.
Đạo sĩ mỉm cười, cũng không để ý, chỉ lười biếng duỗi người thư giãn, tận hưởng gió núi, tắm nắng dưới ánh mặt trời, cảm thấy toàn thân đều thoải mái, sau đó mới nói với tiểu nữ đồng và chim én.
"Đi thôi."
"Xuống núi à?"
"Xuống núi thôi, rồi tình cờ đi gặp Thư đại hiệp."
"Tình cờ gặp Thư đại hiệp!"
"Hy vọng có thể gặp được."
"Hình như Thư mỗ đã trở nên rất lợi hại!"
"Thư mỗ trước giờ vẫn rất lợi hại..."
Hai bóng người một lớn một nhỏ, một con chim én bay trên bầu trời, đi đến giữa sườn núi lại có thêm một con ngựa Tảo Hồng cùng nhau xuống núi, đi về hướng Bắc.
Chặng đường 400 dặm, mặc dù có đường thủy, nhưng lại là ngược dòng.
Con ngựa của Thư Nhất Phàm có thể đi một ngày 1000 dặm, khả năng lớn hắn sẽ không ngồi thuyền, thế là đạo sĩ cũng lựa chọn đi đường bộ.
Bốn ngày sau, hắn đã tới huyện Cập Nghiễn.
Trên đường vẫn không gặp được kiếm khách kia.
Vừa mới bước chân tới huyện Cập Nghiễn, hắn liền nhìn thấy tình trạng thê thảm của đồng ruộng ở ven đường.
Với thời tiết và khí hậu nơi này, đây vốn là thời điểm rất nhiều cây nông nghiệp đã sắp bội thu, nhưng chúng đã bị châu chấu ăn gần hết, không phải chỉ còn lại một cái cây trụi lủi thì chính là tất cả đều có vết gặm của châu chấu, thậm chí còn có hoa màu vẫn đang bị châu chấu gặm cắn, thỉnh thoảng lại nhìn thấy người nông dân vất vả chiến đấu với châu chấu, nhưng cho dù đã dốc hết sức, phần lớn vẫn không được như ý nguyện.
Sao con người sao có thể đối đầu với thiên tai tới mức này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận