Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 591: Yêu Quái

"Lần sau chắc chắn sẽ ăn."
"Được thôi, được thôi."
Tiểu nữ đồng liên tục gật đầu, sau đó nó lại hỏi.
"Tại sao đã đi lâu như vậy rồi, chúng ta còn chưa nhìn thấy yêu quái?"
"Không phải khắp nơi đều là yêu quái à?"
"Khắp nơi đều là con chuột."
"Đúng vậy."
"Đó chỉ là những con chuột bình thường."
"Tam Hoa nương nương có một cặp tuệ nhãn."
"Đúng vậy."
Tay phải của tiểu nữ đồng cầm chiếc lồng đèn, chiếu sáng con đường đất khô cằn, tay phải cầm miếng thịt, nó nhai rột roạt một lát rồi mới hỏi.
"Tại sao yêu quái vẫn chưa xuất hiện?"
"Tam Hoa nương nương thần uy cái thế, yêu quái sao dám tuỳ ý xâm phạm?"
Tống Du trả lời như thật.
"Đúng vậy..."
Tiểu nữ đồng không nói chuyện nữa, chuyên tâm ăn thịt chuột.
Ăn thịt chuột xong, nó lại cầm lồng đèn đi lên phía trước, hai tay nâng cao chiếc đèn lồng lên, nói rằng muốn soi đường cho bọn hắn. Nhưng chỉ e hành động của nó phần lớn là để biểu hiện tâm trạng của trẻ con như "muốn khoe khoang đồ chơi của mình" hoặc là "muốn đồ chơi của mình có thể phát huy tác dụng", điều này cũng rất thú vị.
Thế nhưng nó quả thực đã phát huy tác dụng.
Lúc này, chỉ còn lại tia sáng ở cuối chân trời, dần dần thay đổi màu sắc giống như mộng ảo. Ở Dật Châu, cảnh tượng dường như hiếm có này thực ra rất bình thường.
Dưới ánh sáng le lói nơi chân trời, cộng với ánh trăng trên đỉnh đầu, còn có cả chiếc lồng đèn hình con ngựa có thể chiếu sáng một góc nhỏ kia, hơn nữa con đường này cũng thẳng tắp, cho nên mặc dù trời đã tối từ lâu, nhưng sau khi thích ứng vẫn có thể đi lại nhẹ nhàng.
Đám người lúc thì đi lại ở trên núi, trở nên một phần được tách ra bởi màn đêm, lúc thì đi ở trong núi, là luồng sáng duy nhất giữa trời đất tối tăm, lúc thì vượt qua những ngọn núi. Cả chặng đường đều đi không nhanh không chậm.
Cứ đi mãi đi mãi, suốt chặng đường không xảy ra chuyện gì.
Nhiều nhất cũng chỉ là đồng cỏ ở hai bên đường hoặc bên trong đồng ruộng có chút động tĩnh, hấp dẫn tiểu nữ đồng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn chằm chằm không nhúc nhích. Đợi cho đến khi đọc sĩ ở sau lưng nó đã đi lên phía trước, đẩy nó một cái, nó mới cất bước rời đi, sau đó nhanh chân chạy lên phía trước, tiếp tục nghiêm túc coi mình như ngọn đèn chỉ đường. Nhưng một lát sau, sự nghiêm túc của nó đã biến mất, nó lại lần nữa bị động tĩnh ở trong đồng rộng hấp dẫn, dừng bước lại nhìn chằm chắm. Mãi cho đến khi đạo sĩ dùng cách khác để đẩy nó, nó mới tiếp tục đi lên phía trước.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, suốt chặng đường không biết đã diễn ra bao nhiêu lần.
Đám chuột ở bên trong đồng ruộng nên cảm thấy may mắn, bởi vì tối nay Tam Hoa nương nương là chiếc đèn dẫn đường di động. Bằng không, thu hoạch tối nay của nó chỉ e phải đựng trong túi ống mới đủ.
"Phía trước có một ngôi miếu!"
Tiểu nữ đồng cầm chiếc đèn lồng hình con ngựa quay đầu lại nói.
Nhớ có ánh nến ở chỗ Hoả Dương Chân Quân bên kia, nhìn xuyên qua màu vàng ấm áp của chiếc lồng đèn hình con ngựa, thấy được hình ảnh phản chiếu gương mặt tinh xảo của mèo Tam Hoa, dáng vẻ của nó rất chuyên chú.
"Ở đâu?"
"Ở đây!"
Tiểu nữ đồng duỗi tay chỉ lên phía trước.
Là một chỗ trong màn đêm tăm tối.
Đôi mắt của con người quả nhiên không thể sánh được với loài mèo.
Đoàn người lại đi thêm một đoạn, lúc này mới nhìn thấy ngôi miếu kia.
"Bên trong có người."
Tiểu nữ đồng quay đầu lại nói với bọn hắn.
"Tam Hoa nương nương quả nhiên lợi hại."
"Tam Hoa nương nương biến thành mèo đi."
"Được."
Tiểu nữ đồng nhảy lên, đặt chiếc lồng đèn hình con ngựa mà nó yêu thích vào bên trong túi ống, sau đó nó lại lấy một sợi dây đỏ từ trong ngực mình ra. Bên trên sợi dây đỏ là một mặt dây chuyền bằng gỗ. Nó cầm sợi dây trong tay, bùm một tiếng, một con mèo Tam Hoa đã đứng ở trên mặt đất. Trên cổ của mèo Tam Hoa còn treo một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây là một miếng gỗ viết tên của nó.
Lúc này, hai người một mèo mới đi tới gần ngôi miếu.
Ngôi miếu có cửa, cửa đang khép lại.
Tống Du lấy đèn lồng ra, đưa lên xem xét.
Ngôi miếu không có tên, nhưng có câu đối hai bên cửa.
Viết rằng:
Người hiền tới nơi này, lòng không hổ thẹn
Kẻ ác ghé nhà ta, dạ tự lạnh căm.
Tống Du lại đưa lồng đèn lên quan sát xung quanh, thấp thoáng có thể nhìn thấy một cái đuôi ẩn nấp kín đáo bên trong bụi cỏ, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
"Kẽo kẹt..."
Kiếm khách đẩy cửa bước vào.
Thứ nghênh đón hắn đầu tiên chính là một luồng nhang khói. Bên trong vẫn còn khói, phía trước là một hàng thần linh, ở góc miếu có người đang ngồi, là mấy người giang hồ. Bọn họ đều cầm theo binh khí, giống như tiêu sư đang trên đường trở về, đốt tạm ngọn lửa.
Lúc nhìn thấy Tống Du, đặc biệt là kiếm khách ở bên cạnh Tống Du bước vào. Mấy người này đều trở nên cảnh giác. Có người mở mắt ra, có người nhẹ nhàng đứng dậy, có người sờ vào binh khí của mình.
Tống Du nhìn về phía mấy bức tượng thần ở trên thần đài nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận