Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 327: Chạy Mất Rồi

Vài vị võ quan cũng tiếp đất.
"Tiên sinh, mạt tướng cảm nhận được có yêu khí ở phía bên trong sân, nhưng không dám lại gần, một khi tới gần, chúng thể nào cũng biến mất."
Vương thần quan tiến lên thì thầm.
"Ta cũng cảm nhận được."
"Tiên sinh nghĩ..."
"Sân này là sân nhà ai?"
"Chính là sân nhà của một hộ giàu có ở tây thành, không xem là quá giàu có. Nhiều ngày qua, bọn yêu nghiệt thường tránh người khác trong sân, quan to, chức vị cao, nhà cửa của thương gia vùng khác đều đã từng ẩn náu."
Thành Hoàng đại nhân nói:
"Sau khi chúng ta điều tra người nhà nhà này không có chỗ nào đáng nghi, nói chung chỉ là chỗ ẩn nấp mà bọn yêu nghiệt kia chọn bừa, chính những người trong nhà cũng không biết."
"Để ta thử xem..."
Tống Du nhìn về phía mấy vị võ quan:
"Cũng xin mấy vị võ quan hỗ trợ ta, đừng để kinh động đến người trong nhà."
"Được!"
Tống Du tiện tay ra chiêu, đó là một đạo linh lực Kinh Trập.
Sau khi vung ra, nó bay về phía sân, mới đến giữa không trung, ngay lập tức hoá thành sấm sét.
"Đùng đoàng."
Vô số tia chớp tách ra, đó là giông tố ban đêm trong những ngày hè, cũng làm một đạo lôi đình kinh thiên động địa nhất, giờ phút này đột nhiên nổ vang, không biết đã quấy nhiễu bao nhiêu giấc mộng của người Tây thành.
Ngay cả mấy vị võ quan bên cạnh cũng run lên.
Sau đó vài vị võ quan bay qua, người thì tiếp đất xem xét, người thì bay lên đỉnh mái nhà để người trong nhà có thể yên giấc.
Tống Du và Thành Hoàng cũng theo sau.
Có võ quan riêng mở cửa cho họ.
Họ nói thất lễ, rồi đi vào.
Họ chỉ thấy rừng trúc núi giả trong viện cũng là một khung cảnh tao nhã, sấm sét vừa nãy đánh vào phí khu rừng, nó cũng chỉ đánh tụ lại một điểm, thế mà toàn bộ— — rừng trúc bị phá huỷ chẳng còn gì, khung cảnh đập vào mắt họ không phải thân trúc bị cháy sém màu đỏ tươi thì là những ánh lửa đang cháy, chẳng còn thấy một cây trúc nào đứng thẳng nữa.
"Chạy mất rồi."
Vương thần quan nói với hắn, còn bổ sung thêm:
"Bọn yêu nghiệt này thật là giảo hoạt!"
Tống Du xem xét kĩ lại, nhíu mày.
Lúc nãy hắn có cảm giác là đã trúng con yêu quái trong sân, nhưng lại không thể đánh chết nó, mà con yêu quái kia không thể năng lực để kháng lại một đạo thiên lôi, khi tới hiện trường xem, thực sự là nó dùng một góc rừng trúc để thoát khỏi kiếp sinh tử, lấy rừng trúc thế mạng cho bản thân.
Còn bản thân thì đã chạy xa rồi.
Thuật pháp độn này cũng có chút thú vị.
"Vương thần quan."
"Có mạt tướng."
"Chỗ ẩn nấp trướng đây của con yêu quái này cũng là rừng trúc sao?"
"Cái này..."
Vương thần quan suy nghĩ một chút rồi nói:
"Con yêu quái này thường ẩn náu trong sân của những gia tộc giàu có. Học giả thích trồng trúc, nghe nói cũng có câu thà ăn không thịt còn hơn sống không có tre, cho dù là thương nhân cũng thích đi theo những văn nhân nhã sĩ đó, học hành tao nhã để chứng tỏ mình cũng là người tao nhã... Dù thế nào đi nữa, một hai khóm tre phải được trồng trong sân của những gia đình giàu có này, vì thế hiển nhiên họ cũng trồng cây trúc."
"Những cây trúc này từ đâu mà ra?"
"Cái này mạt tướng cũng chưa có tra, nhưng ta nghĩ cũng gần như vậy, hoặc là mua từ bên ngoài, hoặc là lấy từ chỗ bạn bè thân thích."
Vương thần quan nói:
"Trúc rất dễ trồng, một khi đã lớn thì có dùng cách nào phá bỏ nó, nó cũng không dễ diệt, chỉ cần một gốc cũng sinh trưởng rất nhanh thành một luỹ."
Nói xong, ông ta như phát hiện ra điều gì đó.
"Chẳng lẽ nó có liên quan đến trúc?"...
"Tạm thời không biết có liên quan gì hay không, có điều chuyện này cũng khiến cho tại hạ nhớ lại từng thấy bản bản lĩnh của yêu vật do các tiền bối trong quan ghi chép lại." Tống Du ngừng lại một lát: "Nghe nói cây cối tu luyện thành tinh, thành yêu là hiếm nhất, có một vài loại cây cối hóa thành tinh quái thì có tuổi thọ dài hơn các tinh quái bình thường khác, có vài loại lại có các bản lĩnh kỳ lạ."
"Nhờ tiên sinh dạy bảo."
"Nghe nói có một vài loại cây cối sau khi thành tinh, thích nhân giống bằng giâm cành, chỉ cần cây đó được cắt từ trên thân chúng hoặc là do chính chúng nhân giống, sau này trưởng thành rồi cũng được xem là một phần của cơ thể chúng, chỉ cần không cách thân gốc quá xa thì chúng sẽ có mối liên hệ chặt chẽ với cây gốc, có công dụng vô tận."
Tống Du nói:
"Có khi một gốc cổ thụ thành tinh thì cả một ngọn núi đều là con cháu của nó, hoặc là để mặc nó sử dụng, hoặc là dứt khoát được coi như là phân thân của nó, nếu mà không thể diệt sạch con cháu của thụ yêu trên cả một ngọn núi thì khó mà trừ được nó."
"Thế mà lại có chuyện như này sao!"
Vương Thần Quan trợn mắt.
Có điều ông ấy làm ti chức trong miếu thành hoàng ở kinh thành nhiều năm như thế, đúng là đã từng bắt được không ít yêu, quỷ trong kinh thành, nhưng nếu nói đến yêu quái do cây cối biến thành, đúng là ông ấy chưa gặp được mấy con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận