Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 434: Cảm Tạ Nàng

Ngô nữ hiệp cũng không để ý hắn, bóng dáng cầm thân đao lóe lên trong tích tắc, đuổi theo hướng mũi tên vừa bay tới.
Nụ cười của Tống Du càng đậm hơn.
Mặc dù các vũ nhân trong thế giới này không có Lăng Không Hư Độ hay bản lãnh dùng đao chia cắt núi sông, nhưng người tu đạo cũng không phải toàn năng, và hầu hết họ chỉ học một số thủ đoạn huyễn hoặc. Nhắc mới nhớ, nếu xét trong trong một trận chiến, chưa chắc chín mươi chín phần trăm người tu đạo trong thế giới này có thể đánh bại được các võ nhân chốn giang hồ.
Thủ đoạn huyễn hoặc của những người tu hành tự nhiên là huyền diệu không thể tả, khiến võ nhân khó mà đề phòng, nhưng bản thân họ lại không thể chống lại được đao kiếm của võ nhân. Dù có vị đạo nhân nào có năng lực mở đàn cầu mưa gió, có đạo nhân nào có thể đưa tay triệu hồi sấm sét, hoặc đạo nhân nào có thể dễ dàng hàng phục tà ma, miễn là người đó chưa luyện được khả năng đao thương bất nhập thì đồng nghĩa với việc không còn cách nào khác để bảo vệ tính mạng, sẽ bị đao chặt đầu hoặc bị mũi tên bắn xuyên qua, có đáng chết hay muốn chết, gọi một cách hoa mỹ là giải thoát. Nhưng trên thực tế, có rất nhiều đạo nhân đã chết dưới đao thương gậy gộc, và có bao nhiêu người trong số họ sau khi chết đã thực sự đắc đạo thành công?
Đời người trăm năm, học đạo pháp khó, có mấy ai có thể lo liệu chu toàn được mọi việc. Vì vậy, vị nữ hiệp này tuy bề ngoài có vẻ thoải mái nhưng thực ra nàng luôn giữ vững cảnh giác, chỉ để chuẩn bị cho trường hợp bị tấn công lén lút, sợ rằng một đạo nhân có pháp lực cao cường như mình sẽ bị kẻ nào đó dùng mũi tên bắn chết.
Tống Du không nằm trong 99% người xui xẻo kia, hắn cũng nên cảm tạ nàng.
Sau một lúc-
Đi kèm với tiếng kêu cầu xin sự tha thứ, Ngô nữ hiệp quay lại kéo theo một tráng hán có cánh tay to hơn chân, nàng tiện tay ném tráng hán dưới chân hắn rồi đáp:
"Không cần khách sáo."
Tống Du nhìn tráng hán trên mặt đất và mỉm cười hỏi:
"Tại hạ cũng là một trong Ngang Châu Ngũ Hùng sao?"
"Phải... là..."
"Vậy hóa ra Ngang Châu Ngũ Hùng có sáu vị nhỉ."
Tống Du gật đầu nói:
"Ý tưởng của các vị rất tài tình."
"Đạo nhân xin tha mạng!"
"Mũi tên đó của túc hạ đã lao thẳng tới lồng ngực của tại hạ. Làm sao tại hạ có thể tha thứ cho túc hạ đây?"
"Đạo gia xin tha mạng! A, đúng rồi! Tiểu nhân nhắm vào chân! Chỉ nhắm vào chân mà thôi! Đều là do tiểu nhân vẫn chưa thông thạo bắn cung!"
Tráng hán vừa nói vừa quỳ lạy liên tục.
"Đạo gia xin tha mạng, đạo gia, xin tha mạng cho ta..."
"Được thôi."
"Từng câu từng chữ mà tiểu nhân nói đều là sự thật! Xin đạo gia hãy tha mạng!"
"Tại hạ không thích giết người. Chỉ hỏi túc hạ một câu. Nếu câu trả lời đúng, tại hạ sẽ bỏ qua cho túc hạ."
Tống Du nói tiếp:
"Nếu đáp án sai, tại hạ sẽ cho ngươi một mạng đổi một mạng. Mời túc hạ trở về với đất trời."
"Đạo gia, xin tha mạng!"
"Chỉ cần trả lời chính xác là được rồi."
"..."
"Túc hạ đã từng giết người chưa?"
Tống Du dừng lại rồi bổ sung thêm một câu.
"Người vô tội."
Tráng hán sửng sốt, nhưng lại càng chịu khó quỳ lạy hơn, hắn đáp:
"Đạo gia minh giám, tiểu nhân nhiều nhất chỉ biết lén lút trộm gà trộm chó, làm khó người khác, có bao giờ giết hại người vô tội... Tuy nhiên, có lần chúng ta gặp bọn cướp bên đường, chúng không chịu thả chúng ta đi, chúng đã hợp sức lại và giết được một vài tên trong số chúng, nhưng nếu chúng ta không giết chúng thì chúng ta sẽ là người chết."
"Túc hạ nói dối ta?"
"Từng lời từng chữ đều là sự thật! Từng lời từng chữ đều là sự thật!"
"Ngẩng đầu lên."
"..."
Tráng hán hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn đạo nhân.
Ngay khi mới vừa đối mắt, hắn đã bị kinh hãi tột độ. Ánh mắt ấy tĩnh lặng như nước, bao la như biển.
"Ngươi đã từng giết người vô tội chưa?"
Đạo nhân lại hỏi, giọng nói vẫn như cũ.
Trong lòng tráng hán dường như cũng có thêm một vùng biển, lúc đầu vốn sóng êm gió lặng nhưng chẳng bao lâu lại nổi lên sóng lớn. Cái nhỏ là sóng, cái lớn cũng trở thành sóng, có hàng nghìn đợt sóng lớn nhỏ khác nhau, mỗi đợt sóng dậy tung tóe nước, dù lớn hay nhỏ thì đều hóa thành câu hỏi của đạo nhân khiến hắn thoáng ngây người, không thể nói dối thêm nữa.
"Đã từng giết..."
"Bao nhiêu?"
"Hai người... ba người..."
"Bổng..."
Một ngọn lửa bùng lên quét sạch hắn từ trong ra ngoài.
"Ah..."
Tiếng hét thảm thiết đột nhiên vang lên.
Bé gái ở rất gần hắn, có cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng thấy lửa nhưng nó không cảm thấy nóng, thế là không nhịn được thận trọng đưa tay chạm vào nhưng lại không thể chạm vào bất cứ thứ gì. Khi nó muốn tiếp tục nhìn lên thì đã bị đạo nhân kéo đến bên cạnh và bịt mắt lại.
Nhưng ngọn lửa là có thật, bởi nó đã đốt cháy tráng hán mặc cho hắn lăn lộn trên mặt đất và không ngừng kêu lên đau đớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận