Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 63: Có Chút Hứng Thú

Thế là Tống Du đi vào cửa hàng này. Có điều hắn không nhìn thấy cái bút tốt nào, ngược lại lại nhìn thấy loại mực tốt.
Không ngờ tiệm này lại có mực Ngưng Hương ở Dương Châu. Mực Ngưng Hương là một trong những loại mực nổi danh nhất ở Đại Yến, là loại mà văn nhân cao sĩ thích nhất, có thể nói hoàn toàn xứng với câu giá cả hoàng kim.
Mực chủ yếu phân thành hai loại, mực Tùng Yên và mực Du Yên. Nhưng cho dù loại nào thì cũng là dùng khói bụi đã bị đốt thành tro rồi cho nhựa cây đặc chế vào, có khi còn tăng thêm hương liệu.
Mực Tùng Yên dùng gỗ thông đốt thành tro bụi, mực Du Yên thì lấy khói bụi từ ngọn đèn, dùng dầu như dầu cây trẩu, dầu vừng, dầu cải, dầu nành vân vân, trong đó dầu cây trẩu đốt lên sẽ tạo ra nhiều khói nhất, làm thành mực sẽ tạo ra sắc đen bóng, viết xong mực sẽ lưu vào giấy càng lúc càng sâu, chữ viết có thể lưu giữ được ngàn năm.
Mà những loại dầu khác có khói ít, làm cho sắc mực càng ngày càng nhạt, chữ viết cũng càng ngày càng phai đi, cho nên bên trong loại mực Du Yên thì mực Đồng Yên là loại thường dùng nhất.
Mực Tùng Yên đen mà đậm, hơi hiện xanh, mực Du Yên đen mà sáng, hơi hiện tím, mỗi loại đều có tác dụng riêng trong việc viết thư họa.
Ngưng Hương là mực Đồng Yên. Lấy dầu cây trẩu đốt thành khói, bỏ thêm tổng cộng mười loại thuốc bắc quý báu và nhựa cây, lại bỏ thêm hương liệu đặc biệt, nhựa cây mười vạn cân, hong khô mấy năm mới có thể tạo thành loại mực Ngưng Hương đen nhánh bóng loáng, ngàn năm không phai, đặt bút viết có mùi thơm ngát.
Đây đã là vật phẩm cực kỳ xa xỉ ở thời đại này, cũng là đại biểu cho tinh thần truyền thống thủ công. Có thể nói là biểu tượng cho một loại văn hóa, một loại cực hạn của kỹ nghệ.
Tống Du không phải là người có sở trường về hội họa, cũng không giỏi thư pháp, dù thế hắn vẫn có chút hứng thú đối với loại vật này.
Đáng tiếc, giá trị của nó cực kỳ bất phàm, một thanh vạn tiền.
Tống Du nhìn rồi lại nhìn, cũng đành phải nói lời tạm biệt. Hôm nay hắn vẫn còn thiếu tiền, thời gian còn lâu dài, đã là đi du lịch ở nhân gian tất nhiên là phải đi thưởng thức tất cả những tác phẩm kỹ nghệ đỉnh cấp của nhân gian.
Cuối cùng hắn chỉ mua một cây bút, tiêu mất hai trăm văn tiền.
Mà tại phía đối diện, Du tri châu vừa mới ra khỏi tiểu lâu, lại gặp được Tống Du ở cửa ra vào, hắn đứng nhìn hồi lâu, tùy tùng bên cạnh cũng dắt ngựa yên tĩnh chờ, mãi đến khi Tống Du rời đi.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới nói:
Đi hỏi thăm một chút.
Lập tức có tên tùy tùng thưa dạ một tiếng, đi đến hỏi thăm, một lát sau trở về bẩm báo, là Ngưng Hương ở Dương Châu.
"Một viên bao nhiêu đồng tiền?"
"Kêu giá mười ngàn."
"Mua một viên... Hai viên."
"Vâng."
Lúc này Du tri châu mới lên ngựa, lóc cóc đi trở về.
Nhắc đến cũng thật kỳ diệu, lúc Tống Du trở về nhà, lại phát hiện Tam Hoa nương nương đã bất ngờ đi qua ngạch cửa hóa hình. Tuy nhiên vẫn có khác biệt so với suy nghĩ của hắn, hắn vốn cho rằng Tam Hoa nương nương đã là con mèo trưởng thành, dù ở thôn miếu hồi lâu, tâm trí tinh khiết, thì sau khi biến hóa cũng nên trở thành thiếu nữ mới đúng, nhưng không ngờ chỉ là một nữ hài mấy tuổi.
Lúc hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, nữ hài đang mặc áo ngoài của hắn, dáng người còn không cao bằng áo hắn, giống như là mặc váy, đã vậy lại lỏng lẻo treo trên người, nàng đứng yên giữa giường chiếu, sững sờ nhìn hắn...
"Tam Hoa nương nương hóa hình thành công rồi?"
"Tam Hoa nương nương hóa hình thành công."
Nữ hài ngồi ở giữa giường, ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn rồi đáp lại, trả lời rất nghiêm túc. Sau khi hóa hình âm thanh của nàng cũng có chút biến hóa, có thể nghe rõ như là giọng nói của người, cũng có thể nghe ra được giới tính, nhưng ngữ khí hay là cách tìm từ vẫn như vậy, nghiêm túc lại cứng nhắc, không giống như phương thức nói chuyện của người thường, nghe ra có chút gì đó không thông minh.
"Làm sao hóa hình thành công được?"
"Chính nó hóa hình thành công."
"Nói kỹ hơn xem nào."
"Là do..."
Nữ hài ấp úng, cũng không biết phải nói gì.
"Được rồi..."
Tống Du đành phải thôi, lại hỏi:
"Tam Hoa nương nương không phải là mèo to sao? Sao lại hóa hình thành một nữ hài vậy?"
"Chính nó hóa hình thành nữ hài.
"Vậy làm sao Tam Hoa nương nương lại biết mặc quần áo này?"
"Tam Hoa nương nương nhìn ngươi cũng mặc vậy."
Nữ hài nhìn hắn không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
"Trên người không có lông phải mặc quần áo."
"Thì ra là thế."
"Thì ra là thế..."
"Ta nên mua quần áo thích hợp cho ngươi."
"Ta muốn mặc giống như ngươi."
"Như vậy không được."
"Vì sao?"
"Bởi vì..."
Tống Du phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nói rõ cho nàng hiểu.
Thế là hắn lại đi ra ngoài mua y phục cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận