Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 214: Sáng Nay Gặp Gỡ

"Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Tại hạ cố ý đứng đây đợi quan nhân."
"Đợi ta làm gì?"
Lý đại quan nhân trừng mắt nhìn hắn.
"Sáng nay tửu gia ta đã có lòng tốt bỏ qua cho ngươi, ngươi còn dám tìm tới trước cửa nhà ta, thật sự không sợ ăn đòn à? Hay là ngươi cảm thấy tửu gia ta rất dễ bị lừa?"
"Quan nhân hiểu lầm rồi."
Tống Du mỉm cười, chắp hai tay lại nói.
"Chỉ là sáng nay gặp gỡ, tại hạ thấy trên người quan nhân có yêu khí, vận may của ngươi cũng không tốt, chỉ sợ đã ở chung với bọn yêu vật tà thần lâu ngày, đã vậy còn làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, nếu mọi chuyện kéo dài mãi như vậy, chỉ sợ quan nhân sẽ không còn đường quay đầu, vì vậy ta mới đặc biệt tới đây để cứu giúp quan nhân."
"Ngươi nói bậy bạ gì thế? Yêu vật gì chứ?"
"Trong lòng quan nhân ắt hẳn tự biết."
Lý đại quan nhân dò xét Tống Du một lượt từ trên xuống dưới.
"Hừ! Một tên đạo sĩ đi chơi kỹ viện như ngươi còn bày đặt giả làm cao nhân gì chứ? Còn dám lừa tiền của tửu gia ta? Ngươi có biết tửu gia ta là ai không? Ngươi cho rằng ngươi nói ra mấy câu đồn đại vô căn cứ đó thì có thể lừa được quan nhân của nhà ngươi à, nếu ngươi còn không đi, coi chừng ta đánh cho ngươi một trận."
"Quan nhân nói chuyện nên tích đức lại."
"Ngươi mới phải tích đức! Một tên đạo sĩ đi chơi ni cô, còn dám giả làm cao nhân thế ngoại trước mặt ta à?"
"Trên đời này có rất nhiều người biết nói chuyện, nhưng lại có rất ít người biết cách im miệng đúng lúc, đây cũng là một loại trình độ."
Tống Du nói với hắn.
"Nếu quan nhân không im miệng được, tại hạ rất vui lòng cống hiến một phần sức lực."
"Ta, ô ô..."
Lý đại quan nhân bỗng nhiên trừng to hai mắt, nói năng ấp úng, sau đó hắn hoàn toàn không thể nói nên lời nữa.
Không phải nói không nên lời.
Mà là miệng không thể mở ra được nữa.
Môi trên và môi dưới của hắn dính chặt lại với nhau, cái miệng giống như không còn là của hắn, dù hắn muốn mở miệng ra kiểu gì, nó vẫn không hề động đậy, không có chút sức lực nào, cũng không chịu nghe theo sự điều khiển của hắn.
"Ô ô."
Lý đại quan nhân ú ớ liên tục.
Mèo Tam Hoa nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú.
Vẻ mặt của Lý đại quan nhân càng thêm đáng sợ.
Hắn đứng nguyên ở đó không thốt ra nổi một câu nào, chỉ có thể nghe vị đạo sĩ đối diện nói chuyện với hắn.
"Quan nhân yên tâm. Nếu tại hạ muốn làm hại đến tính mạng của quan nhân, tại hạ có thể dễ dàng làm được điều đó, nhưng so với việc lấy mạng quan nhân, tại hạ càng hy vọng quan nhân có thể thay đổi bản thân, từ nay trở đi bắt đầu sống hướng thiện."
"Tại hạ hiện đang ở quán trọ Tĩnh Phúc, phòng số 2 ở lầu hai, phía bên trái, pháp thuật này của quan nhân mỗi ngày sẽ được giải trừ một khắc vào rạng sáng và lúc chính ngọ, một khắc sau sẽ lại quay về như cũ, sau khi túc hạ suy nghĩ kỹ càng, có thể tới tìm ta. Lúc đến tìm ta, túc hạ nhớ mang theo một chén rượu nhạt và ba đồng bạc."
Nói xong những lời này, vị đạo sĩ liền rời đi.
Con mèo Tam Hoa cũng đi theo hắn.
"Ô. . ô. . ô..."
Lý đại quan nhân trợn trừng hai mắt, nhưng hắn không thể mở miệng nói chuyện, vị đạo sĩ kia chẳng buồn quay đầu lại, chỉ có con mèo cứ một lát lại quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt nó vô cùng tò mò, những người đi lại trên đường cũng ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn không đơn giản chỉ là không thể nói chuyện, miệng của hắn cứ dính lại không mở ra được, thậm chí còn không thể ăn cơm uống nước.
Lý đại quan nhân đảo mắt vài cái.
Hắn xoay người đi vào nhà, lặng lẽ nhìn vị đạo sĩ kia đã đi xa, sau đó hắn lại chờ thêm một lúc nữa, mới vội vàng đi về phía ngoại thành.
Chẳng qua hắn cũng khá thông minh, hắn đi lòng vòng rất lâu, thường xuyên dừng lại quan sát xem có ai đi theo sau lưng mình không, xác nhận không có ai, hắn mới đi tới một chỗ hẻo lánh ở ngoại thành phía đông.
Đây chính là nơi thờ cúng Linh Mẫn đại tiên.
Hắn đợi mãi cho tới nửa đêm.
Miệng của hắn quả nhiên đã trở lại bình thường, khôi phục hoàn toàn trông không có gì khác lạ.
Lý đại quan nhân lập tức thắp nhang rồi quỳ xuống, hắn liên tục bái lạy tượng thần của Linh Mẫn đại tiên, kể rõ ràng mọi chuyện mà hắn đã gặp phải trong hôm nay và cả chuyện tên đạo sĩ kia đã vu khống Linh Mẫn đại tiên là yêu quái, đồng thời cầu xin Linh Mẫn đại tiên giúp hắn giải trừ loại thuật pháp yêu đạo trên người mình.
Mặc dù tên vô lại này quả thực rất xấu xa, nhưng hắn vẫn rất tôn sùng Linh Mẫn đại tiên, tin tưởng pháp lực của Linh Mẫn đại tiên, thành tâm thành ý dâng hương thờ phụng.
Linh Mẫn đại tiên cũng đã linh nghiệm rất nhiều lần.
Lý đại quan nhân cảm thấy, với pháp lực của đại tiên ắt hẳn có thể dễ dàng giải trừ pháp thuật trên người hắn.
Chẳng qua chỉ là một tên đạo sĩ nhỏ bé mà thôi.
Thế nhưng hắn đã nói xong được một lúc, chỉ thấy trước mặt hương khói lượn lờ, giống như mọi khi, hương khói vẫn bay về phía tượng thần của Linh Mẫn đại tiên, nhưng không thấy Linh Mẫn đại tiên đáp trả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận