Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 126: Hỏi Đường

"Có chuyện gì vậy..."
"Ngươi đừng hoảng hốt, ta chỉ tới hỏi đường thôi."
Tống Du dừng một chút,
"Nhưng từ xa đã nghe thấy âm thanh tiếng sáo du dương của ngươi, âm nhạc mọi sao, trong lòng yêu thích, không biết khúc nhạc ngươi thổi có tên không?"
"Ta... nghe không hiểu..."
"Rất dễ nghe."
"Thổi loạn..."
"Khúc nhạc này có tên không?"
"Ta không biết, tất cả mọi người ở chúng ta đều biết, dường như không có tên."
"Thật đáng tiếc."
Tống Du lắc đầu, cũng không phải đáng tiếc khúc nhạc không tên, chỉ là cảm thấy có tên mới dễ truyền cho hậu thế, không có tên muốn càng dễ dàng bị lãng quên hơn.
Nhưng hắn vẫn chắp tay khen ngợi:
"Dù sao đi nữa, ngươi thổi rất khá, không thua gì âm nhạc.
"Ta chỉ biết bài này."
"Thì ra là thế..."
Thấy cậu bé chăn trâu lộ vẻ hoảng sợ, mặc dù hắn chưa thất lễ, nhưng cũng cảm thấy mình không nên, vừa không nên tự dưng khiến người ta hoảng sợ, cũng không nên quấy nhiễu phần linh khí này, vì vậy lại hỏi:
"Bên này có sơn tặc, ngươi không sợ sao?"
"Bên này gần thành, không có sơn tặc đâu."
"Nhưng cũng phải cẩn thận mới được."
"Tiên sinh đi đâu vậy?"
"Đi An Thành."
"An Thanh đi về phía trước, trên đường có rất nhiều sơn tặc..."
"Sơn tặc cũng sẽ không làm khó đạo nhân ta."
Tống Du cố gắng dùng giọng nói dịu một chút,
"Nhưng không phải ta muốn hỏi đường đi An Thanh, mà là muốn hỏi ngươi, gần đây đường nào có thể đi tới bờ sông?"
"Tiên sinh ra bờ sông làm gì?"
"Tay bẩn, muốn rửa tay."
"Ở dưới sông có yêu quái, biết ăn thịt người."
"Ta se ở trên bờ."
"Phía trước đi một chút, sẽ có đường đi xuống."
Cậu bé chăn trâu lo lắng nhìn hắn,
"Cẩn thận một chút, không được xuống nước."
"Cảm ơn..."
Tống Du chắp tay nói cảm ơn, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Con ngựa nhổ một miếng cỏ trên mặt đất, vừa nhai vừa từ từ theo sau, con mèo thì liếc mắt nhìn cậu bé chăn trâu và con trâu, còn liếc nhìn con ngựa, giống như đang so sánh, rồi lập tức cũng đi theo.
Cậu bé chăn trâu xoay người theo, cầm sáo mà đứng lên, nhìn đoàn người này, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, rất kỳ lạ.
Mà bàn tay dưới tay áo của tiên sinh kia... rất sạch sẽ.
Cậu bé chăn trâu nghi ngờ cưỡi lên lưng trâu, đi vào trong thôn, nhưng đi ra không xa, hắn do dự nhiều lần, rồi để con trâu lại, muốn đi xem thử tiên sinh đến đó làm gì. ...
Đi về phía trước chưa đến nửa dặm, bên trái có con đường nhỏ có thể đến bờ sông.
Ban đầu nơi đó là bến phà Lăng Ba.
Bến phà không lớn, chỉ có một bậc thang để người ta lên xuống, đường cũng rất hẹp, đã bỏ hoang từ lâu nên cỏ dại đã mọc thành bụi, mấy nhánh cây cản hết đường đi, từ đó ngang qua che khuất gương mặt của mình.
Chú bé cưỡi trâu đi suốt một mạch.
Trên đường đi không có gặp được vị tiên sinh kia trở về.
Chú bé chăn trâu trong lòng hy vọng là bản thân vừa nãy đi quá xa mới trở về, vị tiên sinh kia sớm đã rửa tay xong rồi tiến vào con đường nhỏ phía trước để đi ra đường lớn, lúc này chắc đã đến huyện An Thanh rồi. Nhưng dù sao cũng không nên ở lại bờ sông này hoặc có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù cuộc nói chuyện chỉ trong chốc lát, nhưng sự ôn nhu và cảm kích của vị tiên sinh kia làm cho hắn thoáng cảm động.
Dần dần đi tới bờ sông, chỉ nghe thấy từng trận bọt nước.
Chú bé chăn trâu gạt lớp nhánh cây và cỏ dại cuối cùng sang một bên, nhìn chăm chú vào dòng sông, không khỏi giật mình...
Chỉ thấy một người mặc đạo phục, vùng vẫy ở trong nước giống như là không cẩn thận bị rơi xuống nước, cũng không biết bơi, bị sặc nước nên kêu không ra tiếng.
Từ xa không nhìn rõ lắm, nhưng không phải là vị tiên sinh kia thì còn có thể là ai?
Chú bé chăn trâu trong lòng lo lắng, nhưng lại không dám xuống nước.
Muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng nơi này cách đường lớn khá xa, lâu nay không có người tới, làm sao có ai nghe thấy?
Đúng lúc này, dưới nước có bóng đen hiện ra.
"!"
Chú bé chăn trâu đột nhiên trợn to hai mắt.
Cái bóng đen kia rất dài, giống như là bóng của con cá, vô cùng to lớn, lớn hơn cả chiếc thuyền, thấp thoáng ẩn hiện ở trong nước, nhìn thấy nhưng không rõ ràng, như vậy mới đáng sợ nhất.
Hơn nữa tốc độ của nó vô cùng nhanh.
"Tiên sinh! Dưới nước!"
Chú bé chăn trâu hoảng hốt, không khỏi la lên.
Dường như có kêu to cũng vô dụng...
Kêu cũng có thể làm được gì đâu?
Không đợi chú bé trăn châu chạy qua, bóng đen lớn kia đã tới bên thân của người đang vùng vẫy trong nước, bóng đen kia bỗng chốc nhỏ lại, giây tiếp theo đột nhiên to ra.
"Phốc! !"
Đầu tiên trên mặt nước hiện ra một cái miệng khổng lồ, to gần bằng thân thể, chỉ sợ một ngụm là có thể nuốt chửng cả một con thuyền. Sau đó nửa người nó nhô lên khỏi mặt nước, thật sự to đến mức khó có thể tưởng tượng được, giây tiếp theo con cá này lại ẩn vào trong nước một lần nữa, làm cho nước bắn tung tóe ra mấy thước.
Chú bé chăn trâu nín thở, không dám lên tiếng.
Hắn đã từng nghe qua chuyện thủy quái hóa thành người lên bờ, hắn sợ con yêu quái này cũng có thể lên bờ, sợ bị nó phát hiện nên đành phải trốn ở trong rừng, nhìn mặt nước dần dần yên ả như trước.
Lúc này trên mặt sông không còn bất cứ gì cả.
Chú bé chăn trâu vẫn mở to hai mắt, ngây ngốc tại chỗ.
Cũng chưa nhận ra cây sáo trong tay đã rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận