Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1020: Cổ Cầm

Lão Đà vết thương đầy mình kia vẫn đang nằm sấp không nhúc nhích, nó cũng phát ra tiếng kêu trầm thấp, khàn đục, hai con mắt chỉ còn lại một đang nhìn chằm chằm nữ tử ở bên cạnh.
Hai con Bạch Tê bỗng nhiên biến lớn, một con đã hoàn toàn biến thành bản thế, là một con tê giác khổng lồ to chừng một ngọn núi nhỏ. Một con thì biến thành một người khổng lồ vô cùng hung dữ, da thịt tái nhợt, to lớn như thần linh, trông chúng giống như đại yêu và ma thần bước ra từ thần thoại thời thượng cổ, nếu chúng bị phàm nhân hiện giờ nhìn thấy, chỉ e sẽ sợ hãi như trong thần thoại.
Nữ tử không gấp không vội cất cổ cầm đi, sau đó nàng cất chiếc đuôi gãy gia truyền của hồ tổ, rồi mới đứng lên.
"Ẩm!"
Một con Cự Đà ngẩng lên trời thổi khí, một luồng khói đen lớn hơn cả vòi rồng phá tan bầu trời trải rộng ra dọc theo tầng mây, như thể trong chớp mắt đã biến nơi này thành chiến trường ma thần thượng cổ.
Một con Cự Đà bò trên mặt đất, cả người run rẩy không thôi, linh lực dọc theo cơ thể khổng lồ của nó đẩy ra bốn phía thành từng vòng giống như gợn sóng, khiến cho mặt đất rung chuyển, núi đá nảy lên, con người và động vật đều đứng không vững.
Một con Cự Đà khói đen khắp người giống như rồng lao về phía Tống Du.
Nhưng hai con Bạch Tê lao tới còn nhanh hơn. ...
Huyện Ẩn Nam cách đó 200 dặm.
Trong quán trà có người đang uống trà tiếp khách, vui vẻ trò chuyện.
Một lão giả râu dài đang trò chuyện với lão hữu của mình, lúc nói tới điều thoải mái, nói tói mức miệng cũng khô, chỉ cảm thấy đây quả thực là điều may mắn trong cuộc đời này, nhưng khi hắn vừa đưa tay lên định cầm chén trà, hắn chợt phát hiện ra có điều không đúng...
Một ít tro bụi từ trên đầu rơi xuống.
Vừa hay rơi vào trong chén trà của hắn.
"Hả?"
Lão giả cúi đầu xuống nhìn chén trà, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn nóc phòng.
Phía trên là một cây xà nhà, không biết đã bao lâu rồi không được phủi bụi.
Hắn vừa mới ngẩng đầu lên vậy mà lại có tro bụi rơi xuống, rơi thẳng vào trong ánh mắt hắn.
"Ai da!"
Lão giả vội vàng cúi xuống dụi mắt, sau đó đứng dậy hô lên.
"Chủ quán..."
Hắn vừa dứt lời liền có một loạt tiếng leng keng vang lên.
Lão giả buông cánh tay dụi mắt xuống, hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy tất cả chén trà trong quán đều đang khẽ nhảy lên, từng giọt nước bên trong chén trà không ngừng nhảy lên thành từng giọt to như hạt đậu.
Chén trà và nước còn lại vẫn đang nhảy lên càng thêm kịch liệt.
"Ầm!"
Một chén trà đổ lên bàn, nước bắn lả tả xuống đất.
Mọi người hoàn toàn không biết tại sao, chỉ có lão giả sừng sờ một hồi, hô lên một từ khiến người dân bản xứ vô cùng xa lạ.
"Địa long chuyển mình!"
"Địa long chuyển mình rồi!"
Lão giả là người đầu tiên chạy ra ngoài.
Những người còn lại cũng chạy sát theo sau.
Bờ nước Ẩn Giang, trong núi thấp thoáng có tiếng hát.
Một ngư dân mặc áo tơi đội mũ rộng vành đừng ở bên bờ, sau lưng hắn là khe rãnh núi, trước mặt là nước Ẩn Giang bằng phẳng, xanh biếc như ngọc, sâu không thấy đáy, mây trời phản chiếu xuống.
Ngư dân cầm một chiếc lưới đánh cá, hắn nghiêng người hất lên, lưới đánh cá lập tức bay lên không trung, một vòng tròn hoàn chỉnh được trải ra, rơi xuống dưới nước.
Vì vậy mà tạo thành bọt nước và gợn sóng ở trên mặt nước.
Tuy nhiên, bọt nước và gợn sóng cũng chỉ xuất hiện ở một khu vực nhỏ.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, không biết tại sao, toàn bộ nước trong sông đều bắt đầu sôi trào, bọt nước từ dưới đáy không ngừng nổi lên, rất nhiều hạt nước rất nhỏ liên tiếp nhảy lên khỏi mặt nước.
Cá ở dưới đáy sông cũng lập tức chấn kinh, đồng loạt nhảy lên.
Dường như chỉ mới lắc mình một cái, dòng nước Ẩn Giang vốn không sóng không gió đã mất đi sự phẳng lặng như trước, nghênh đón sự náo nhiệt trước giờ chưa từng có.
Ngư dân đứng yên tại chỗ, nhìn đến sững sờ.
"Soạt!"
Một cơn sóng bỗng nhiên được đẩy ra từ mặt nước.
Gợn sóng rất lớn, từ gần tới xa, nhanh chóng được trải ra.
Ngư dân bị doạ sợ phải lùi về sau hai bước.
"Soạt!"
Lại thêm một cơn sóng nữa giống với cơn sóng ban đầu.
Giống như có người đang dùng sức súc nước ở trong chậu, nhưng dòng sông Ẩn Giang không phải một chậu nước, hơn nữa cơn sóng này lại rất lớn, nó cũng được mở ra rất nhanh, đứng ở một bên dòng sông có thể nhìn thấy từ đầu này tới đầu kia của nó, mọi chuyện chỉ diễn ra trong vỏn vẹn một hơi thở.
"Soạt!"
Lại thêm một cơn sóng nữa.
Khoảng cách thời gian cũng tương tự.
Cơn chấn động vô hình đẩy từng lớp sóng lên, cũng nhấc dòng nước lên lao tới hai bên bờ, sau đó nó lại lao về phía cây cỏ ở bên bờ sông rồi từ từ trở về trong nước.
Ngư dân nào dám ở lại lâu, hắn liền quay người chạy ra phía sau.
Hắn chạy, chạy mãi, quay đầu nhìn lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận