Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 130: Trong Sách Cổ

"Cũng có lý."
Nữ tử gật đầu coi như đồng ý, cười nói:
"Nhưng mà không phải một hai câu là có thể nói hết được."
"Chỉ sợ đêm mai mới đến An Thanh."
"Mười văn tiền."
"Soạt..."
Tống Du lấy một túi tiền nhỏ từ trong ngực ra, đếm mười văn tiền.
Nữ tử nhận lấy, sau đó bắt đầu nói.
Tống Du yên lặng lắng nghe, trong đầu tự sắp xếp lại.
Giang hồ ở trong sách cổ là một khái niệm rất lớn, nó đối lập với từ "có hạn", có nghĩa là tất cả và vô hạn.
Sau đó giang hồ sau này được Phật giáo loan truyền vào phương Đông, các tu sĩ Phật giáo có nhu cầu thuyết pháp và trao đổi với nhau nên thường đi lại ở Tam Giang Lưỡng Hồ, gọi là giang hồ.
Về sau, khái niệm này được mở rộng và phóng đại ra, dần dần không còn thuộc về người của Phật giáo nữa, mà thuộc về khắp nơi trên thiên hạ. Nó lúc này là một từ tương đối với "Triều đình","Quan lại", mặc dù không bằng giang hồ ở trong sách cổ nhưng cũng là một từ rất lớn.
Thầy tu, đạo sĩ là giang hồ, thương nhân, người khuân vác cũng là giang hồ.
Mấy tên thổ phỉ là giang hồ, kẻ đần độn trong thành cũng là giang hồ.
Mấy bang phái là giang hồ, tàu chở muối ăn cũng là giang hồ.
Ngay cả mấy ẩn sĩ trên núi cũng đều tính là giang hồ.
Trên thế gian gian hồ có trăm loại khác nhau, tình người vừa lạnh vừa ấm, các bang phái lớn đánh đánh giết giết chỉ chiếm cực ít trong đó.
Về thế lực của giang hồ, cũng rất phong phú.
Chỉ là phần lớn cũng không giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, tất cả đều được luyện võ và dạy võ, giống như mục đích tồn tại là để dạy dỗ người giỏi. Võ nghệ là một công cụ kiếm sống, nhưng võ nghệ không trực tiếp kiếm ăn, mục đích chính của thế lực này là kiếm tiền, hoặc giúp cho bản thân kiếm tiền tốt hơn.
Có cái này chủ yếu là dựa vào vận chuyển để kiếm sống.
Có tàu chở muối ăn này, ban đầu một hiệp hội bí mật được thành lập một cách tự phát bởi những kẻ buôn lậu, thủy thủ để bảo vệ lợi ích của chính mình.
Có những ban phái địa phương có cách kiếm tiền khác nhau.
Thông qua tín ngưỡng để thành lập nên, chẳng hạn như một số đạo quán không học pháp thuật, võ thuật hoặc là học một chút, và một số giáo phái được thành lập dưới chiêu bài của thần linh hoặc thậm chí là các tôn giáo bất hợp pháp.
Cũng có việc chính là dùng võ nghệ, dựa vào võ quán Phật giáo tuyển nhận đệ tử truyền thụ võ nghệ để kiếm tiền.
Có một số ít quý tộc vì bất đồng mục đích nên cũng nuôi dưỡng một số bang phái giang hồ, thậm chí là một số bang phái giang hồ bất chính, có dáng vẻ của người Tây Vực hoặc Tắc Bắc.
Nhưng mà giang hồ hiểm ác, luật pháp không an toàn, có có ma quỷ, muốn hành tẩu giang hồ, ngoại trừ một đống quy củ cũng nên có ít võ nghệ làm vốn.
Tây Sơn nằm ở Dật Châu, Phật giáo cách Dật Đô khoảng ba trăm dặm, dưới chân là núi tuyết, dựa vào nền kinh tế và văn hóa thịnh vượng của Dật Châu mấy trăm năm nay đang dần dần lớn mạnh, cũng có thể coi như là một sự phân phối lớn của giang hồ. Theo như lời của nữ tử này nói, giang hồ là một trong những thế lực lớn nhất, các đồ đệ đều dùng võ nghệ để lưu lạc trên giang hồ.
Nhưng mà hành tẩu giang hồ, nếu không cần thiết sẽ không động đao giết người.
Có thể coi là thật hay thật.
Cũng giống như những tên cướp này, theo lời của nữ tử, những tên cướp trên thiên hạ này đều là kẻ bất lương, nếu tính cả bọn chúng thì chết cũng chưa đền hết tội. Nhưng dù sao mạng người cũng lớn hơn trời, triều đình lớn như vậy còn phải báo cáo tử hình lên chính quyền trung ương, sau đó do vua quyết định, chuyện giết người chia thành nhiều phần, công bằng mà nói, an ổn mới tốt, bình thường ai lại mong muốn giết người đâu?
Mà bình thường giang hồ xuất hiện, người này không cay đắng, người kia cũng không khó tính, trong nhà còn có già trẻ không sao nói hết, một chút xung đột đã cướp đi mạng sống, tội ác này không nhẹ.
Xem ra đây là ý kiến chung về giang hồ năm nay.
Tống Du vừa nghe vừa trầm tư.
Không nói đến đúng sai hay tốt xấu, chỉ cần những ý niệm, quan niệm chung của người giang hồ ở thời đại này ít nhiều cũng là một góc của thời đại, dĩ nhiên cũng đủ cho hắn hiểu và tiếp thu được.
Buổi chiều hôm sau đã đến Cổ Độ.
Phía trước là nơi Tống Du xuống thuyền.
Trần Hán cũng kính với Tống Du và nữ tử nói:
"Cảm ơn hai người đã giúp đỡ trong chuyến đi này, đi đến An Thanh còn có mấy chục dặm đường núi nữa, đi bằng đường thủy chưa chắc đã nhanh hơn, nhưng nó thoải mái hơn rất nhiều, không bằng hai vị đi cùng chúng ta, xuống bến phà An Thanh, vợ chồng chúng ta sẽ trả một ít tiền thuyền, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng coi như báo đáp.
Nữ tử nâng mắt nhìn Tống Du:
"Ngươi chọn thế nào?"
"Đa tạ lòng tốt của Trần Công, nhưng mà tại hạ vốn là đi bằng đường thủy mà đến, lại đi An Thanh, đi bộ mới đúng."
Tống Du chắp tay trả lời.
"Ta cũng nghĩ như vậy!"
Nữ tử cười chắp tay với Trần Hán :
"Đừng có khách sáo, núi cao đường dài, giang hồ đều tạm biệt, nhưng mà nếu ngày nào đó ta nghèo túng đi qua cửa nhà ngươi, chỉ cần tiếp đãi một chút."
-
Trong lúc chờ chương, các bạn hãy đọc:
SAU TẬN THẾ, TA KHÔNG NGỪNG TIẾN HÓA: mạt thế, dị năng, thú biến dị, xác sống, tiến hóa gen... 
Bạn cần đăng nhập để bình luận