Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 817: Hương Liệu

"Tiên sinh muốn hỏi điều gì?"
"Ở trong huyện Mặc Trúc có chỗ nào bán hương liệu không?"
"Hương liệu?"
"Đúng vậy."
"Bình thường, nếu nấu ăn cũng cần dùng 2,3 loại hương liệu, buổi sáng, ở trên đường thỉnh thoảng sẽ có người tới bán, thông thường, trong tiệm thuốc cũng có bán, nếu nói nhiều hơn..."
Chủ quán suy nghĩ một lát.
"Thật ra ở nơi này của chúng ta cũng chẳng bán bao nhiêu hương liệu, nếu yêu cầu của tiên sinh cao hơn chút chút, phần lớn là, hắc hắc..."
Tống Du hiểu được hắn muốn nói gì.
Nhưng đúng lúc này, một thiếu niên ở bên cạnh bỗng nhiên nói.
"Ta biết có một nơi bán đầy đủ hương liệu."
Tống Du quay đầu nhìn lại.
Chính là thiếu niên 12,13 tuổi hắn nhìn thấy lúc trước.
Không đợi Tống Du nói chuyện, chủ khách điếm đã lên tiếng trước, quát mắng hắn.
"Tiểu tử này ở đâu ra thế! Thôi ngay! Lừa người mà không biết chọn lúc, cũng không biết chọn người!!"
Sau đó, chủ khách điếm lập tức cười nói với Tống Du.
"Tiên sinh chớ để ý tới hắn, một tiểu hài mà thôi có biết gì đâu, phần lớn là muốn lừa gạt tiền dẫn đường của tiên sinh, dịp Tết thường có rất nhiều người như vậy, vì lừa mấy đồng tiền mà thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng!"
Tống Du cũng cười với chủ khách điếm.
Tuy nhiên, thiếu niên kia vẫn nhìn chằm chằm Tống Du, con mắt lóe sáng lấp lánh.
"Trước giờ ta chưa từng gạt người, bình thường ta ở ngay tại cổng thành bắc dẫn đường giúp người khác, rất giữ chữ tín, ta có thể đưa ngươi tới nơi trước rồi mới lấy tiền."
"Hắc..."
Chủ khách điếm nhếch miệng cười.
"Ta ở trong thành này bao nhiêu năm còn không biết được trừ tiệm thuốc kia còn có chỗ nào khác bán hương liệu, tại sao ngươi lại biết được? Ngươi nói trước đi! Nếu không nói được, ta không để yên cho ngươi đâu!"
"Ta đã nói rồi, bình thường, lúc rãnh rỗi, ở thường dẫn đường giúp người khác ở ngay cổng thành Bắc. Gần 1 năm trước, có một nhóm người bán hương liệu vào trong thành bán, mấy ngày nay, vào ban ngày bọn hắn đều mở quầy bán hàng ở Đông thành, bây giờ đã muộn, chắc chắn bọn hắn đã dọn quán trở về rồi."
Thiếu niên kia cũng chỉ cao ngang ngực Tống Du, nhưng nói chuyện rất thành thực.
"Nhưng ta biết bọn hắn sống ở đâu, chỉ cần 5 văn tiền, ta sẽ đưa tiên sinh qua đó."
"Điều này. . ."
Chủ quán liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tống Du.
Hắn dường như cảm thấy tiểu tử kia không giống đang gạt người, cũng nhìn ra được Tống Du có ý định đi theo, liền căn dặn Tống Du.
"Nếu tiên sinh muốn đi cùng, hãy nhớ cho dù tiểu tử này nói gì, cũng phải tới nơi rồi mới đưa tiền, nếu như tiểu tử này đưa tiên sinh tới nơi vắng vẻ nào đó, nhất định phải cảnh giác!"
Nói xong chủ khách điếm còn cảnh cáo thiếu niên, đừng giở trò mánh khóe.
Tống Du cám tạ chủ quán, sau đó mới cười nói với thiếu niên.
"Mời túc hạ dẫn đường!"
"Yên tâm! Mỗi lời của tại hạ đều là sự thật!"
Thiếu niên cũng nói chuyện rất thành thực.
"Chữ tín đặt lên hàng đầu, cũng chưa từng làm hại người khác!"
"Ta đương nhiên tin tưởng túc hạ."
"Vậy đi cùng với ta!"
Thiếu niên liền dẫn đầu đi lên phía trước. ...
Con đường vừa nhỏ hẹp vừa cũ kỹ, xe ngựa không chui lọt, bức tường loang lổ ở hai bên và chân tường màu xanh đậm đều là những dấu vết thời gian để lại cho tòa thành nhỏ này. Một thiếu niên hơn 10 tuổi mặc y phục cũ rách nát đưa một đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo báo đi qua đó, hình này ảnh không thể gọi là hài hòa. Tuy nhiên, sau lưng đạo sĩ lại có một con mèo Tam Hoa đang bước từng bước nhỏ, trên đầu còn có một con chim, việc có hài hòa hay không trở nên quan điểm riêng của từng người.
Thỉnh thoảng, thiếu niên lại cúi đầu xuống, nhìn về phía con mèo, thỉnh thoảng cũng ngước mắt nhìn lên chim én, cảnh giác nhưng không hỏi nhiều.
Giọng nói của đạo sĩ truyền tới từ bên cạnh.
"Trông tác phong làm việc của túc hạ giống như người trong giang hồ."
"Thường xuyên ra ngoài kiếm miếng cơm mà thôi."
"Không biết nên xưng hô với túc hạ ra sao?"
"..."
Thiếu niên im lặng một hồi, sau đó mới nhìn sang đạo sĩ.
"Không phải đạo trưởng nên báo danh hiệu trước sao?"
"Thất lễ, tại hạ họ Tống tên Du, con mèo bên cạnh tên là Tam Hoa nương nương, từ cuối mùa hè năm Minh Đức nguyên niên đã bắt đầu đi chu du thiên hạ với tại hạ, tính tới nay đã được 5,5 năm."
"..."
Thiếu niên lại im lặng một hồi, sau đó mới khẽ nghiêng người sang chắp tay với hắn.
"Tại hạ họ Hứa, Hứa trong hứa hẹn, tên Thu An."
"Tên của túc hạ thật văn nhã."
"Có văn nhã hay không cũng không liên quan gì đến tại hạ."
"Trông túc hạ giống như người luyện võ?"
"Lúc rảnh rỗi luyện vài chiêu thức phòng thân mà thôi, không thể xưng là người luyện võ."
Thiếu niên bình tĩnh mà khiêm tốn, hoàn toàn không có sự lỗ mãng ở độ tuổi này, có lẽ trong thời đại này, thời điểm này, hài tử đã có thể tự lập, nói xong hắn tự giễu cười với Tống Du.
"Lăn lộn trên giang hồ không hề dễ dàng, tuổi còn nhỏ lại càng không dễ dàng, cũng chỉ vì không muốn bị người khác bắt nạt mà thôi."
"Thì ra là thế."
Tống Du chỉ cười với hắn, cũng không nói nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận