Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 869: Ngữ Khí Mềm Nhũn

"Đâu có chuyện đó thưa tiên sinh, lấy đâu ra phương bắc đại thắng, lại lấy đâu ra tước vị của Trần mỗ?"
Trần tướng quân vô cùng bình tĩnh nói với đạo sĩ:
"Huống hồ Trần mỗ cũng chỉ là một võ nhân phương bắc, đây lại là bên trong Trường Kinh, tiên sinh là cố nhân duy nhất mà Trần mỗ xưng tụng."
"Ra là vậy."
Tống Du lộ ra một nụ cười.
Lần trước đi tới Trường Kinh, là Ngô nữ hiệp ở cửa thành chờ đợi, mà sở dĩ nàng làm như vậy, cũng chỉ là bởi vì ở trong thành cũng không có người quen nào khác. Thật không nghĩ tới lần này trở về Trường Kinh, lại có người ở cửa thành chờ đợi, mà lý do cũng cùng gần giống với Ngô nữ hiệp vào bốn năm trước.
"Tiên sinh, xin mời."
Trần tướng quân nghiêng người làm ra thủ thế mời:
"Tiên sinh đường xa mà đến, Trần mỗ nên thiết yến, vì tiên sinh đón gió tẩy trần."
Tống Du cũng không từ chối, chỉ gật đầu nói:
"Làm phiền Trần tướng quân."
"Vừa vặn giờ đang là cuối thu đầu đông, món cá sạo Tùng Giang được mang từ bên ngoài mang tới là ngon nhất, chi bằng đi Vân Xuân Lâu tìm hiểu một chút, mời tiên sinh nếm thử."
Trần tướng quân nói xong, bỗng nhiên tự giễu cười một cái, ngữ khí mềm nhũn:
"Vừa vặn từ khi Trần mỗ hồi kinh tới nay vẫn không dám nhận lời mời của người khác, cũng không dám mở tiệc chiêu đãi người khác, hôm nay ngược lại nhờ cả vào tiên sinh rồi."
"Tướng quân quả thật rất khéo nói chuyện."
"Đều là lời thật lòng của ta."
Sau đó đạo sĩ cùng tướng quân sóng vai mà đi, qua thành động vào thành, phía sau một con ngựa đỏ thẫm, bên người vài tên thân vệ, trên trời một con chim én nhẹ nhàng từ phía trên tường thành xẹt qua.
Tam Hoa thì đi cạnh bên người đạo sĩ, dùng một đôi ánh mắt kỳ dị, quay đầu nhìn tòa thành trì quen thuộc này.
Trong bóng tối không biết bao nhiêu người đang nhìn trộm.
Đông đảo thân vệ mắt lạnh đảo qua bọn họ, nhưng cũng rất nhanh liền đem ánh mắt cho dời đi.
Thân vệ bên người Trần tướng quân nào có đơn giản, đặt ở trên giang hồ, cho dù so ra kém Thư Nhất Phàm mấy năm trước, nhưng nếu là ở trong giang hồ, đa số cũng có thể xưng là cao thủ nhất lưu, lại có kinh nghiệm chiến trận những người âm thầm nhìn trộm này tự cho là bí mật, cũng quả thật có thể gạt được không ít quan viên kinh thành dưỡng tôn xử ưu, nhưng ở trong mắt bọn họ, giống như là yêu quỷ trà trộn vào đám người dễ thấy.
Chẳng qua nơi này là Trường Kinh, mới theo lệnh của tướng quân, coi như không nhìn thấy mà thôi.
Hai người vừa đi vừa ôn chuyện, kể về những chuyện xảy ra khi đạo sĩ rời đi.
Bọn họ chậm rãi xuyên thành mà qua, một lúc sau đã đến Vân Xuân Lâu.
Một gã thân vệ đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Vốn dĩ ở Vân Xuân Lâu cần trước, lúc này lại không cần nữa, đây vốn là nơi cung cấp cá sạo Tùng Giang có giới hạn, lúc này cũng có thể đem ra ăn, vốn dĩ các bàn đã được đặt kín, nhưng lại trống một phòng.
Đạo sĩ lấy ra chén nhỏ Tam Hoa nương nương ngự dụng, đặt lên bàn, tiếp theo từng thị nữ chậm rãi đi vào, đem theo bình vàng rượu trắng, mâm ngọc trân tu, lần lượt bưng lên bàn.
"Tướng quân xa hoa quá rồi."
Trần tướng quân khuôn mặt bình tĩnh, nhìn về phía mèo con nhẹ nhàng nhảy lên bàn, lại liếc bên ngoài:
"Yến Tử đi theo tiên sinh đâu rồi?"
"Yến Tử nhà ta trời sinh tính ngại ngùng sợ người lạ, cũng không thích ăn đồ ăn của người khác, cứ để mặc cho hắn tự tại một chút, không làm khó dễ hắn."
"Ra là vậy."
"Tướng quân dự tính khi nào thì về kinh?"
"Đầu mùa xuân năm nay."
"Qua nửa năm, bệ hạ cũng không có mệnh lệnh yêu cầu tướng quân trở lại phương bắc sao?"
"..."
Trần tướng quân chỉ lắc đầu, rót rượu đầy một ly.
Tống Du cũng rót rượu cho mình, quay đầu nhìn lại, Tam Hoa giương mắt nhìn chằm chằm, hắn cũng rót cho nàng một chút.
Phương pháp mà đạo sĩ mang tới mặc dù về mặt tu luyện không tính là cao thâm, dùng lại càng thêm thuần thục. Hắn bưng bầu rượu, sau khi đổ ra đã thành canh giải rượu đựng trong một bầu khác.
"Trần mỗ kính tiên sinh và Tam Hoa nương nương một ly."
"Đa tạ tướng quân tiếp đãi."
"Meo meo..."
"Tiên sinh mời dùng đũa, chớ khách khí, nơi này mặc dù so với trong quân điều kiện tốt, cứ tự nhiên như ở trong quân là được."
"Đương nhiên rồi."
Đạo sĩ liền động đũa trước.
Cá sạo Tùng Giang quả thực là món thích hợp nhất với thời tiết hiện tại, không có cách làm phức tạp nào khác, chính là thêm hành gừng hấp, rưới một ít xì dầu. Tống Du gắp trước một miếng thịt bụng, lại bỏ vào trong bát Tam Hoa nương nương.
Trần tướng quân vốn đã cầm đũa, thấy thế lại ngừng lại, đợi đến khi đạo sĩ gắp thức ăn cho mình, lúc này mới bắt đầu ăn, đồng thời nói với đạo sĩ:
"Sức khỏe của bệ hạ càng ngày càng không tốt."
"Vậy tin đồn vừa qua là thật sao?"
"Là thật."
Trần tướng quân cũng gắp cá sạo.
"Ta ở phía bắc nghe nói vậy, cho dù nguồn tin của Trần mỗ đáng tin cậy, cũng cảm thấy có lẽ đây là màn kịch của quốc sư cùng bệ hạ diễn mà thành. Mãi cho đến hồi kinh diện thánh, tận mắt nhìn thấy tình hình của bệ hạ... Bệ hạ tuổi quá lớn, có lẽ bởi vì tiểu quốc Tây Vực bị ám sát mà sợ hãi là giả, nhưng sức khỏe ngày càng sa sút lại là thật."
"Trường Bình công chúa giờ sao rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận